Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1256. Thái Độ 2

Chương 1256. Thái Độ 2Chương 1256. Thái Độ 2
Dương Phong và Tiết Nhã tám giờ trở về, lúc về nhà, sự tức giận trên mặt cũng không nguôi đi.
Tiết Nhã đã vê, không cần Dương Lâm trông trẻ nữa, Dương Lâm cùng Tùng Nhân về nhà.
Mạt Mạt rửa trái cây đặt lên bàn trà, ngồi ở bên cạnh "Hai cô bé đó sẽ ở lại đây ư?"
Dương Lâm lột vỏ quả vải, ngữ khí không chút cảm xúc,'Vâng, mẹ cháu đang nấu cơm cho hai đứa bé đói”
Mạt Mạt suy nghĩ, kể ra chuyện gặp Dương Tuyết, Dương Lâm,"Nhà cháu đã biết rồi, bởi vì Dương Tuyết nên hai đứa bé mới ngày ngày bị đánh."
Mạt Mạt im lặng một lát, Dương Lâm nói không nhiều, Mạt Mạt cũng có thể đoán được, Dương Phong cắt đứt suy tưởng của Dương Tuyết, nhà họ Dương không còn thứ để Dương Tuyết mưu tính nữa rồi, Dương Tuyết chỉ có thể dựa vào bản thân, ly hôn bám lấy người có tiền, con cũng không cần nữa.
Hai đứa bé gái không có mẹ bảo vệ, sống trong gia đình trọng nam khinh nữ, cuộc sống đương nhiên không dễ chịu.
Dương Lâm bỗng nhiên mở miệng,'Hai đứa bé cũng lớn gan, vậy mà dám chạy trốn."
Tùng Nhân,'Bị đánh đương nhiên phải chạy rồi, cả người toàn vết thương em nhìn cũng thấy đau, còn không chạy thì sắp bị đánh chết rồi." Mat Mat lại nghe được ý khác trong lời Dương Lâm, hai đứa bé gái này, đừng thấy chúng nhỏ, nhưng cũng thông minh lắm, biết được chủ nhật Dương Phong sẽ về nhà, vì vậy chủ nhật mới tới.
Hai đứa bé biết, ông bà ngoại sẽ không thấy chết mà không cứu, cũng sẽ làm chủ cho bọn chúng.
Chỉ không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy, được giữ ở lại.
Mạt Mạt buổi trưa gặp được Tiết Nhã, Tiết Nhã tới tìm Mạt Mạt đi dạo phố,"Chị muốn mua cho hai đứa bé ít quần áo."
Mat Mạt hỏi,"Chị dâu muốn nuôi hai đứa bé hả?"
Tiết Nhã thở dài,'Cũng không sợ em cười chê, đứa con gái đó của chị thực sự bạc bo đến xương tủy, con cũng không cần nữa, hai đứa bé còn ở đó nữa thì sớm muộn cũng bị đánh chết, rốt cuộc là cháu ngoại, nhà chị cũng không thể trơ mắt nhìn cháu chết, cuối cùng bàn bạc để nhà chị nuôi nấng, nhà chị cũng không mong cầu chúng nó hiếu kính øì, chỉ mong sau này đừng giống như mẹ nó là được rồi."
Mat Mạt,"Chị dâu đừng có bi quan như vậy, em thấy hai đứa bé này rất thông minh, dạy dỗ đàng hoàng thì không hư được đâu, chỉ có điều cha tụi nhỏ đã đồng ý chưa?"
Tiết Nhã "Đồng ý rồi, hai trăm đồng, mua đứt tất cả quan hệ, ông Dương đã đi chuyển hộ khẩu rồi."
Tiết Nhã ngưng lại một lát,"Không nhắc đến tụi nó nữa, nhắc đến lòng chị lại khó chịu chết đi được." Mat Mat xách túi,"Thếể chúng ta đi thôi, đi sớm về sớm."
"Được."
Mạt Mạt không lái xe về, xe được Thẩm Triết lái đi rồi, cô và Tiết Nhã bắt xe bus tới trung tâm thương mại.
Tiết Nhã liền một lúc mua không ít quần áo, nhìn thấy quần áo đẹp thì đêu muốn mua cả, cuối cùng hai tay xách không nổi nữa, Tiết Nhã mới ngưng mua.
Mạt Mạt không mua quần áo, mua một chút bánh trái và kẹo, đây là mua cho các con.
Hai người ba giờ chiều mới về đến nhà, không đến một ngày mà Mạt Mạt đã đồn ầm lên, cháu ngoại nhà họ Lâm đến rồi.
An An ra ngoài chơi trở về, càm ràm với mẹ,"Mẹ, con nghe thấy tụi nó nói, người lớn dặn dò tụi nó không được chơi với hai đứa bé gái nhà họ Dương, bảo bọn chúng cách hai đứa bé đó xa một chút."
Mat Mạt ngây ra"Phu huynh nhà bạn của con đều dặn dò như vậy sao?”
An An gật đầu,'Dạ, đều nói như vậy, còn nói với con, không để con tiếp xúc với hai cô bé đó nữa co
Tùng Nhân và An An ở đại viện đã có bạn của mình, hai đứa bé hào phóng biết được nhiều thứ, rất nhiều trẻ con đều muốn chơi cùng hai đứa, bạn bè của An An đều nói như vậy, cũng cho thấy thái độ của toàn bộ phụ huynh trong đại viện giống nhau, không thích hai cô bé này.
Mạt Mạt thở dài, Dương Tuyết gây chuyện, Mạt Mạt nhìn thấy sự bạc bẽo của Dương Tuyết, con của Dương Tuyết, bọn họ cũng đối địch lại, chỉ sợ cũng là những đứa trẻ bạc bếo, làm hư con nhà họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận