Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 169. Đồng hồ là đồ gây hoạ! 1

Chương 169. Đồng hồ là đồ gây hoạ! 1Chương 169. Đồng hồ là đồ gây hoạ! 1
Đồng hồ là đồ gây hoại 1
Sáng sớm, sau khi Trương Ngọc Linh đi làm, Mạt Mạt khóa cửa và đi ra ngoài.
Bảy giờ, Mạt Mạt đến ngã tư như đã hẹn, Vương Thiết Trụ và Triệu Đại Mỹ đến sớm. Vương Thiết Trụ thấy Mạt Mạt đang xách một cái sọt, anh ấy vội vàng tới cầm hộ, dùng tay ước lượng, ghê thật, khoảng mười lăm cân.
Vương Thiết Trụ rất kinh ngạc: "Không hổ danh là em gái của Thanh Bách, khỏe đấy."
Mạt Mạt cười khan, cô không có nhiều sức lực như vậy, khi gần đến nơi cô mới lấy nó ra khỏi không gian, chỉ đi mấy bước thôi.
Triệu Đại Mỹ liếc nhìn cái sọt, trong lòng tràn đầy kích động, đây đều là gạo. Nếu biết cách dùng có thể đổi được rất nhiều bột ngô, cô ấy thân thiết kéo Mạt Mạt: "Đi thôi, hải sản đã chuẩn bị xong."
"Vâng."
Trên đường đi, Vương Thiết Trụ cõng cái sọt trên lưng, mấy lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng đều nhịn xuống, Mạt Mạt quay đầu lại hỏi: "Đại đội trưởng Vương, anh có chuyện gì à?"
Triệu Đại Mỹ cũng nhìn anh ấy, Vương Thiết Trụ nghĩ tới đại gia đình trong nhà nên cuối cùng mở miệng: "Là như này, ở chỗ bọn anh có chỗ dùng bột ngô đổi gạo, nửa cân gạo đổi được hơn một cân bột ngô, nên anh muốn hỏi em còn có bao nhiêu gạo? Nếu có nhiều có thể bán cho anh một ít được không?"
Mạt Mạt hỏi với vẻ không tin lắm: "Ở đây có chỗ đổi bột ngô sao?"
Trương Đại Mỹ ra hiệu cho Mạt Mạt nói nhỏ lại, thì thầm: "Có, nhưng chỉ là đi lén thôi. Chị đã lén đến đó vài lần, rất an toàn."
Mạt Mạt kìm nén sự phấn khích của mình, cô tự hỏi có phải mình cũng có thể đổi một chút không? Mặc dù tỷ giá hối đoái so với thị trường chợ đen thấp hơn hai lạng rưỡi bột ngô trên nửa cân gạo, nhưng ai bảo nơi này an toàn chứ!
Sau khi tính toán cẩn thận, Mạt Mạt phát hiện ra rằng sau khi bỏ mười lăm cân vào giỏ, thì cô vẫn còn một trăm hai lăm cân gạo trong không gian, nhưng Mạt Mạt không định đổi hết để lấy bột ngô. Cô cùng lắm sẽ lấy ra hai lăm cân nữa, nếu nhiều hơn sẽ khiến người ta hoài nghi.
Thấy Mạt Mạt im lặng, Vương Thiết Trụ biết cô chắc chắn có nên không vội.
Mạt Mạt nghĩ xong lời từ chối mới mở miệng: "Em vẫn còn hai mươi lăm cân nữa, em đã mua chúng bằng phiếu ngoại tệ, định gửi chúng về nhà."
Mạt Mạt vừa dứt lời, Vương Thiết Trụ và Triệu Đại Mỹ thầm nghĩ, khó trách cô có nhiều gạo như vậy. Trong tay Vương Thiết Trụ cũng không có bao nhiêu tiền, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Anh sẽ dựa theo giá thị trường, để anh năm cân được không?" Mat Mạt vui vẻ trả lời: "Được, nhưng em muốn nhờ đại đội trưởng Vương giúp em đổi hai mươi cân còn lại thành bột ngô. Khi nào xong việc em sẽ tặng anh năm cân bột ngô coi như sự báo đáp."
"Mạt Mạt, em nói như vậy chẳng phải là tát vào mặt anh sao? Anh và Thanh Bách là anh em, nên giúp đỡ em, anh không thể nhận bột ngô được."
Mạt Mạt có tính toán của riêng mình: "Đại đội trưởng Vương, anh xem, em không quen thuộc với nơi này, không thể tự mình tìm được đường lối, thực sự cần sự giúp đỡ của anh. Hơn nữa, anh em ruột vẫn phải tính toán cho rõ ràng, thế nên anh đừng từ chối."
Vương Thiết Trụ nghĩ đến cha mẹ thắt lưng buộc bụng ở nhà, cuối cùng không nói ra được lời cự tuyệt.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, đi rất nhanh, một tiếng sau đã đến làng chài.
Triệu Đại Mỹ giới thiệu: "Đây là một làng chài nhỏ, tổng cộng có ba mươi hộ, đều là ngư dân giỏi. Em nhìn nhà thứ hai kia đi, đó là nhà của chị."
Mạt Mạt nhìn lướt qua, có ba gian nhà đất, trong sân rất ngăn nắp, luống trồng đầy rau, dưới mái hiên treo rất nhiêu cá. Mạt Mạt đi theo Triệu Đại Mỹ vào trong sân, một mùi biển thoang thoảng ập đến đầu mũi, Mạt Mạt không quen lắm nên hắt hơi vài lần.
Triệu Đại Mỹ đã nói chuyện với gia đình mình từ lâu, gia đình họ chào đón Mạt Mạt rất nồng nhiệt, mời Mạt Mạt uống nước và ăn trái cây dại.
Mạt Mạt cười cảm ơn, Triệu Đại Mỹ nóng lòng kéo cha Triệu: "Cha, cá đâu ạ?"
Cha Triệu cười ngô nghê: "Không vội, đợi ăn cơm xong đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận