Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 534. Nằm viện 2

Chương 534. Nằm viện 2Chương 534. Nằm viện 2
Ngày hôm sau Mạt Mạt tỉnh dậy, mưa đã tạnh, trong sân đều là nước đọng, Lâm Sâm đang thoát nước.
Điền Tình gọi Mạt Mạt tới ăn cơm, Mạt Mạt ngồi xuống hỏi: "Mẹ, ông nội không gửi thư tới à?"
Điền Tình nói: "Gửi thư rồi, nói là trong thôn đang tổ chức người tu sửa đập, nói là nếu như thật sự có lũ lụt, ông ấy và bà nội con sẽ trở về thành phố."
"Vậy gà và heo mà ông nội nuôi thì phải làm sao?"
Điền Tình nói: "Ông nội con thịt hết gà rồi, chỉ giữ lại bốn con gà mái, nói là mấy ngày nữa sẽ nhờ người mang hộ về thành phố, còn heo thì trong thôn đuổi hết lên trên núi rồi, có người trông, không sao đâu."
Mạt Mạt thở phào: "Vậy thì tốt rồi."
Điền Tình để vào trong bát của Mạt Mạt một quả trứng gà, Mạt Mạt thật sự không ăn được nữa: "Mẹ, mẹ ăn đi, con không ăn trứng gà nữa."
Điền Tình thấy con gái thật sự không ăn được nữa, lấy lại trứng gà: "Không ăn trứng gà thì uống hết cháo đi."
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng."
Miêu Chí từ bên ngoài về: "Thời tiết này, sẽ lại mưa nữa." Điền Tình nói: "Còn không phải thể sao, con thay trời này khỏi phải tạnh."
Miêu Chí nhìn Mạt Mạt: "Đợi hai ngày nữa thì vào thẳng viện nằm đi, đừng ở nhà chờ nữa, ngộ nhỡ gặp mưa to thì phiền lắm."
Điền Tình nói: "Vâng, đợi tối Quốc Trung tới, con nói với anh ấy một tiếng."
Miêu Chí không vui: "Quốc Trung cũng thật là, bây giờ trong nhà chỉ có một mình nó, bảo nó tới ở, nó ngược lại thì tốt rồi, sống chết không chịu đến."
Điền Tình: "Bây giờ ở trong xưởng mọi người đang lôi kéo anh ấy để làm quen, nếu như anh ấy đến ở, những người kia còn không xơi tái Quốc Trung ạ."
Miêu Chí hỏi Điền Tình: "Con thì sao? Ở nhà máy thế nào?"
Điền Tình bất đắc dĩ nói: "Bây giờ cơ bản là không cần con làm việc, mỗi ngày đều rất nhàn rồi."
Miêu Chí im lặng một lúc: "Nếu như cha nói, hai người các con trực tiếp nghỉ hưu, để lại chỗ cho người trẻ, các con lĩnh tiền lương cố định được rồi."
Mạt Mạt hỏi: "Cha có thể đồng ý không?"
Điền Tình nói: "Cha con đã sớm có suy nghĩ này rồi, nhưng ông ấy không muốn lĩnh lương cao rồi việc gì cũng không làm, mặc dù lui xuống lương thấp, nhưng trong lòng dễ chịu, về phần tiền kết hôn của hai đứa em trai con, đã tiết kiệm được đủ một đứa rồi, còn có Thanh Nhân không vội, từ từ tiết kiệm cũng đủ, vừa vặn con sinh con, mẹ cũng có thể giúp con trông đứa nhỏ."
Mạt Mạt cười: "Quả thực là không vội."
Điền Tình dọn bàn: "Chờ lúc mẹ đến chăm sóc con, nhất định phải nhìn kỹ Lưu Miểu một chút, nghe con nói như vậy, con bé này thật sự thú vị."
Mạt Mạt: "Mẹ, mẹ sẽ thích cô ấy thôi."
Buổi tối Liên Quốc Trung tới, sau khi cả nhà thương lượng, quyết định ngày mai sẽ nằm viện, Mạt Mạt đợi buổi tối Trang Triều Dương gọi điện tới, nói cho anh biết chuyện nằm viện.
Trang Triều Dương cúp điện thoại thì cuống lên, xoay người đến nhà Đổng Hàng, anh ta đang diu Tiền Y Y tản bộ trong phòng khách, gương mặt dáng vẻ cẩn thận, Trang Triều Dương khinh bỉ trong lòng, tên này vẫn còn có mặt mũi cười anh.
Tay Đổng Hàng có chút cứng ngắc, đánh lảng cười cười: "Đã muộn như thế này rồi, không một mình trông nhà, sao cậu lại tới đây?"
Dương Diệp vừa uống vào một ngụm trà đã phun ra, giật mình nhìn Đổng Hàng, đây là con trai của bà ấy sao?
Đổng Hàng lúng túng gãi mũi, Tiền Y Y cười trộm, ai bảo anh ta bình thường cứ giả vờ, bây giờ thì lộ rồi.
Sau khi Dương Diệp trấn tĩnh lại, lau nước trà, hỏi Trang Triều Dương: "Có phải Mạt Mạt sắp sinh rồi không?" Trang Trieu Dương gật đầu: "Vâng, ngày mai phải nhập viện rồi."
Dương Diệp đã hiểu vì sao mà Trang Triều Dương lại tới muộn như vậy, đây là tới xin nghỉ phép.
Đổng Hàng cũng không lên tiếng, anh ta muốn thấy Trang Triều Dương sốt ruột, Dương Diệp không nhìn được nữa, âm thầm đá chân con trai mình một cái, lúc này Đổng Hàng mới nói: "Cậu xin mấy ngày nghỉ phép?"
Trang Triều Dương xoè ra một bàn tay: "Năm ngày."
Đổng Hàng đen mặt: "Cậu thực sự có can đảm đòi hỏi đó."
Trang Triều Dương cũng không nói gì, chỉ nhìn Đổng Hàng, nhìn đến mức anh ta sởn da gà, không nhịn được vẫy tay: "Mau đi đi."
Trang Triều Dương xin nghỉ được rồi còn lâu mới ở lại lâu thêm nữa, đi tới cửa nói: "Phải rồi, tôi còn muốn xin xe."
Đổng Hàng cắn răng: "Cút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận