Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 374. Bà ngoại 2

Chương 374. Bà ngoại 2Chương 374. Bà ngoại 2
Xuống dưới lầu, Mạt Mạt nhìn ngoài cửa sổ, còn may, người ở dưới lầu nhà cô đã giải tán, không có người.
Về đến nhà, Mạt Mạt đi trước rót nước, để một chén ở trước mặt Điền Tình. Điền Tình uống một chén nước, trấn định hơn nhiều, lôi kéo con gái mình ngồi xuống.
Mạt Mạt nói,'Ông ngoại, ông nói đi, chuyện năm đó ấy?"
Miêu Chí nhìn thoáng qua thời gian,'Chờ cha cháu tới đây đã!"
Miêu Chí có tính toán của riêng ông, con rể có thể làm yên lòng con gái, vẫn nên chờ con rể đến rồi nói.
Điền Tình không có ý kiến, bà cũng hi vọng chồng mình ở bên cạnh.
Mười phút sau, Liên Quốc Trung và Trang Triều Dương trở về, Miêu Chí mới nói,'Cái chết năm đó là bởi vì cha phải có cái một thân phận mới cho nên mới giả chết, ông của con biết việc này, vì an toàn của cha, ông ấy mới đốt có tất cả mọi thứ có liên quan tới cha."
Điền Tình ngơ ngác,'Vậy ông nội cũng biết, vì sao không nói cho con?”
Miêu Chí,"Con còn quá nhỏ."
Điền Tình không nói gì, lúc ấy bà đúng là còn rất nhỏ, không giấu được chuyện gì. Điền Tình cắn moi "Sau đó thì sao? Vì sao không quay lại?”
Miêu Chí cúi đầu,"Thân phận bại lộ, không còn cách nào khác, cha chỉ có thể vê hậu phương, phái người đi đón mọi người, nhưng không tìm được, cha tưởng ông nội dẫn con trốn đi, có ông nội bên cạnh con thì cha rất yên tâm, lúc ấy lại không ổn định, chỉ có thể làm như vậy, thật không ngờ, kéo dài chính là mấy chục năm, chờ lúc trở về, mới biết được không tìm thấy mọi người."
Mạt Mạt nghe đến đây, chuyện này đủ để nói lên chân tướng.
Điền Tình sững sờ,"Năm đó khi rời đi con đã không còn nhỏ nữa, con nhớ rõ, lúc ấy có người vào trong thôn, nghe ngóng từng nhà, thì ra muốn có tin tức của cha, sau khi ông nội biết, thu thập đồ đạc liền dẫn con đi, chúng ta liền đi về phía bắc."
Miêu Chí,'Mạt Mat đã nói cho cha biết."
Điền Tình nhìn Miêu Chí, làm thế nào cũng không gọi được tiếng cha, bà muốn hỏi, cha có tái hôn hay không, cha có đứa con khác hay không.
Điền Tình cúi đầu, tự giễu chính mình cũng đã gần năm mươi lại còn để ý việc này.
Miêu Chí vẫn luôn quan sát biểu cảm của con gái, cau mày suy tư một hồi, giật mình hiểu được,"Cha vẫn không kết hôn, chỉ có một mình cha, sau khi cha về hưu thì vẫn luôn ở như vậy."
Điền Tình ngẩng đầu thật mạnh,"Thật sao?"
Miêu Chí,"Tất nhiên là thật, chuyện này có thể tra được, trong lòng cha nhớ thương hai mẹ con con, sao lại tái hôn được chứ?"
Mạt Mạt nghi hoặc nhìn ông ngoại, sao ông ngoại lại nói hai mẹ con? Bà ngoại mất rồi mài
Miêu Chí cũng ý thức được mình nói không đúng, vội thêm vào,"Hai mẹ con con vẫn mãi ở trong lòng cha."
Mạt Mạt cảm giác có lẽ đã suy nghĩ nhiều rồi, mang thai thật hay đoán mò.
Sự phòng bị ở đáy mắt Điền Tình đã biến mất, cha trở về, thật sự trở về.
Miêu Chí nhớ tới cái trống lắc, mở cái rương đưa cho Điền Tình,"Trước đây đồng ý với con, có lễ giờ hơi trễ, nhưng đây là tấm lòng của cha."
Điền Tình che miệng, bà đều đã quên, không ngờ cha còn nhớ, bổ nhào vào trong ngực Miêu Chí,"Cha, sao bây giờ cha mới trở về, bây giờ mới trở vê."
Miêu Chí ôm con gái, nước mắt tuôn trào,"Trở vê, cha trở về rồi."
Mạt Mạt nghe thấy cũng khóc theo, cô càng khóc cho kiếp trước nhiều hơn, khóc vì kiếp trước ông ngoại cô độc sống quãng đời còn lại, khóc vì mẹ mất sớm trong kiếp trước.
Mạt Mạt hiện tại biết ơn trong lòng, biết ơn ông trời, cảm ơn đã cho mình trọng sinh, đền bù tất cả tiếc nuối của kiếp trước.
Trang Triều Dương đau lòng Mạt Mạt, vội lau nước mắt cho cô, ôm chặt cô an ủi. Nửa giờ sau, cổ họng Điên Tình khàn khàn, rốt cục khóc đủ rồi, ngượng ngùng lau nước mắt, Điền Tình và Miêu Chí rửa mặt xong, tâm tình đều bình tính.
Giọng mũi Điền Tình cực kì nặng,"Cha, chúng ta trở về thăm ông nội đi!"
Miêu Chí,"Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận