Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 540. Em bé hạnh phúc 2

Chương 540. Em bé hạnh phúc 2Chương 540. Em bé hạnh phúc 2
Trang Triều Dương cất tiền đi: "Cha mẹ và ông ngoại không cần trả, nhà mẹ nuôi thì phải trả, bây giờ tốn bao nhiêu, sau này mình sẽ còn bao nhiêu, Khâu Lễ thì chưa tới vài năm nữa cũng là đứa trẻ ranh to xác rồi."
Mạt Mạt nằm xuống nói: "Không tính nhà mẹ nuôi, vậy cũng được hơn 700 đồng, thằng nhóc này sinh ra đúng là mang theo phúc khí."
Trang Triều Dương cẩn thận nằm bên cạnh Mạt Mạt: "Thật sự là nó có phúc."
Mạt Mạt hối hận rồi: "Sớm biệt vậy thì em đã gọi nó là em bé hạnh phúc.”
Trang Triều Dương ôm Mạt Mạt: "Đồng chí Mạt Mạt, hay là tha cho con trai đi."
Mạt Mạt ồ lên một tiếng: "Có phải ngày kia anh phải về quân đồn không?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Đúng vậy, anh phải về, vẫn còn nhiệm vụ."
"Vậy anh cẩn thận một chút."
"Được, ngủ đi."
"Vâng."
Trang Triều Dương ở lại một ngày nữa rồi lái xe đi, Mạt Mạt có hơi buồn, nhưng không còn cách, thời tiết không tốt, quân đồn phải giúp mấy thôn lân cận đắp đê cao lên. Sau khi Trang Trieu Dương đi, Mat Mat ngoan ngoãn ở cữ, trong lúc cô ở cữ béo lên 4 cân, đứa nhỏ mập thêm 2 cân, bây giờ đã nặng chín cân rồi.
Hết cữ Mạt Mạt mạnh mẽ tắm rửa một lần, toàn thân thoải mái, nếu không phải bên ngoài trời mưa, cô còn muốn đi ra ngoài hai vòng.
Điền Tình bế đứa nhỏ: "Mau lau khô tóc đi, đừng để bị cảm."
"Con biết rồi."
Mạt Mạt bên này lau khô tóc: "Mẹ, con muốn hai ngày nữa về lại quân đồn."
"Con thương lượng với Triêu Dương một chút, nếu như nó không có thời gian thì làm phiền Lâm Sâm đưa đi một chuyến."
"Vâng."
Buổi tối Trang Triều Dương đúng giờ gọi điện thoại tới, Mạt Mạt nói: "Em muốn hai ngày nữa về đại viện, nếu như anh không đi được thì em làm phiền Lâm Sâm đưa đi một chuyến."
Cả người Trang Triều Dương là bùn, có chút mệt mỏi: "Bên này nước lại dâng cao, anh thực sự không đi được, chỉ có thể làm phiền Lâm Sâm rồi."
Mạt Mạt: "Được, anh cúp máy đi, anh cũng về sớm nghỉ ngơi một chút, hai ngày này cũng không cần gọi điện thoại."
"Không nghe thấy giọng em, anh không ngủ được."
Khoé môi Mạt Mạt cong lên: "Vậy thì anh cứ gọi." "Ưm."
Trang Triều Dương đợi thẳng cho đến lúc điện thoại bị ngắt, mới đặt điện thoại xuống vê nhà, đi được nửa đường, mới nhớ ra, quên nói với Mạt Mạt, Te Hồng sinh rồi, sinh được một đứa con gái.
Mạt Mạt sắp về nhà rồi, chỉ riêng đồ đạc của đứa nhỏ đã thu dọn được hai túi lớn, còn có lương thực ông ngoại cho, 20 cân bột mì, 20 cân gạo, còn có 10 cân gạo kê.
Trứng gà, lúc ở cữ Mạt Mạt không ăn mấy, còn thừa lại 50 quả.
Mạt Mạt nhân lúc hôm sau không mưa, giao đứa nhỏ cho Điền Tình trông, cô đi đến toà nhà bách hoá một chuyến, tiêu hết phiếu vé của năm tháng, về nhà đút sữa cho đứa nhỏ, buổi chiều đến cửa hàng thực phẩm phụ, Trương Ngọc Linh cho phiếu, Mạt Mạt cũng không để lại, đều tiêu hết.
Mạt Mạt chạy tới chạy lui hai chuyến, nhân lúc không ai chú ý, lấy từ trong không gian ra 5 cân thịt heo và hai con cá.
Từ sau khi Mạt Mạt và Trang Triều Dương kết hôn, cô đã không dám dùng đến không gian, Trang Triều Dương quá nhạy cảm.
Điền Tình nhìn thấy thịt heo thì sướng điên: "Lần trước mẹ đi mua không có, vẫn là vận khí của con gái tốt."
Mạt Mạt cười: "Những thứ này để lại cho ông ngoại và mọi người ăn." Điên Tình cắt một nửa: "Để lại cho ông ngoại một nửa, còn lại một nửa con mang về đi, còn nữa trước khi đi thì đến thăm nhà mẹ nuôi đi."
Mat Mat gật đầu: "Sáng mai con đi, ngày kia ve quân đồn."
Điền Tình hỏi: "Thật sự không cần mẹ đi cùng con à?”
Mạt Mạt gật đầu: "Không cần đâu mẹ, cả nhà ở Dương Thành đều cần mẹ, ngộ nhỡ có lụt, trong nhà không thể xa rời mẹ, con có thể tự chăm sóc bản thân, nếu như mẹ không yên tâm, thì chờ thời tiết tốt lên thì đến thăm con."
Điền Tình thật sự không yên tâm nhà ở Dương Thành: "Vậy thì nghe con, chờ thời tiết tốt thì mẹ đến chăm sóc con."
"Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận