Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1605. -

Chương 1605. -Chương 1605. -
Kỳ Tuyết Oánh thầm oán hận, lễ ra thiên thời địa lợi nhân hòa mà, không ngờ lại chạm mặt mẹ của Trang Liên Ninh, cô bé tốn biết bao nhiêu công sức bây giờ đổ sông đổ biển hết.
Kỳ Tuyết Oánh nở nụ cười lắc đầu: "Không đâu, đột nhiên cháu nhớ ra, cháu còn có chút chuyện, dì à, cháu đi trước đây."
Kỳ Tuyết Oánh nói xong liền cầm túi quay người rời khỏi, Kỳ Tuyết Oánh cũng không ngốc, cô bé đi theo mẹ của Trang Liên Ninh, không những không nhận được hảo cảm, ngược lại còn khiến Trang Liên Ninh thấy phản cảm.
Mẹ của Trang Liên Ninh có nói cái gì, cô bé cũng không thể cãi lại, sau này cô bé muốn thay đổi hình tượng cũng khó khăn.
Mạt Mạt tối sầm mắt lại, khi đó thấy cô bé này cứ nói năng không ngừng, tưởng suy nghĩ không thâm sâu, nhưng hôm nay chạm trán Mạt Mạt mới biết cô đã nhìn nhầm rồi.
Mạt Mạt xoa xoa trán, giáo dục của nhà họ Kỳ đúng là lợi hại!
Liên Thanh Bách nở nụ cười: "Đây là vận đào hoa của Tùng Nhân sao?"
Mạt Mạt nói: "Đúng vậy, thằng nhóc này mới mấy tuổi mà vận đào hoa đã nở rộ rồi!"
Liên Thanh Bách nhìn em gái cắn chặt răng: "Em cũng đừng quá lo lăng, thằng nhóc Tùng Nhân có thể tự giải quyết mà."
Mạt Mạt nói: "Em đối với Tùng Nhân rất có lòng tin, nhưng cũng có lúc sợ bị dùng chiêu trò xấu."
Mạt Mạt cũng từng đọc rất nhiều tiểu thuyết, mặc dù có chút vớ vẩn, nhưng không thể không thừa nhận, phụ nữ mà độc ác thì người đàn ông dù có thông minh cũng có lúc không thể tránh né được.
Liên Thanh Bách thở dài: "Em nói thời đại của chúng ta tốt biết mấy, rất chân thành."
Biểu cảm của Mạt Mạt có chút kỳ lạ, trước kia đúng là rất chân thành, nhưng không chân thành cũng có rất nhiều, chỉ là không có ai dám nói ra, bây giờ chỉ là can đảm hơn một chút thôi.
Liên Thanh Bách đột nhiên hiếu kỳ hỏi: "Cô bé đó là con nhà ai vậy? Quần áo trên người cũng không rẻ."
Mặc dù Liên Thanh Bách không ở nhà thường xuyên, cũng không ra đường, nhưng quần áo trong nhà đều do Mạt Mạt đem tặng, anh ấy cũng biết về giá cả.
Mạt Mạt nói: "Con gái của nhà Kỳ Phi."
"Nhà họ Kỳ hả, chính là năm xưa có chút quan hệ với nhà Trang Triều Dương hả?"
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng vậy, hai năm qua nhà họ Kỳ đã chia ra rồi, các nhà phát triển cũng có giới hạn, lần này đến Thủ Đô đã từng gặp ở trên máy bay, cho nên người ta mới nhắm trúng Tùng Nhân." Liên Thanh Bách đột nhiên thông cảm với Tùng Nhân: "Cho nên nhà họ Kỳ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu."
Mạt Mạt đau đầu nhất chính là cái này: "Đợi gặp được Tùng Nhân cũng phải nhắc nó một chút, ngoài ra cũng để Tùng Nhân để ý đến xung quanh, xem thử ai là thử đưa tin tức cho Kỳ Tuyết Oánh."
Mạt Mạt khá chán nản, bên cạnh Tùng Nhân còn có một Lý Đức chưa rõ thân phận, bây giờ còn thêm một Kỳ Tuyết Oánh bám riết không buông nữa.
Liên Thanh Bách an ủi Mạt Mạt: "Con cái tự có phần phúc của con cái, em cũng đừng quá lo lắng."
Mạt Mạt không muốn để anh cả lo lắng nên không nói chuyện của Lý Thư, cô gật gật đầu.
Rất nhanh chóng đến lượt Mạt Mạt, Liên Thanh Bách cũng không lấy giấy tờ ra mà đăng ký một cách bình thường.
Tới lúc kiểm tra vali hành lý, binh sĩ đứng gác cổng cũng ngơ ngác, đều là đồ ăn, nhân viên giám thị phụ trách tỏ vẻ không tán thành, thật quá nuông chiều con cái rồi.
Mặc dù sắc mặt không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì.
Trong lòng Mạt Mạt hơi tặc lưỡi, hình như cô đã đem quá nhiều rồi.
Liên Thanh Bách kéo vali hành lý, Mạt Mạt đi theo phía sau, Mạt Mạt ra khỏi cổng bảo vệ mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may không cần phải đọc tên của Tùng Nhân, nếu không Tùng Nhân nhất định sẽ nổi tiếng.
Liên Thanh Bách hỏi: "Phòng ngủ của Tùng Nhân đi hướng nào?”
Mạt Mạt chỉ vê phía bên tay trái: "Phía bên trái, ký túc xá thứ hai."
Bây giờ đã chín giờ, lúc này đã sớm ăn sáng xong rồi, không ra khỏi trường đại đa số đều ở trong phòng ngủ, còn thư viện thì do vừa mới khai giảng nên không cần phải chăm chỉ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận