Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1427. Vui Mừng 1

Chương 1427. Vui Mừng 1Chương 1427. Vui Mừng 1
Trang Triều Duong"Bi liên lụy vào là nhất định rồi, hơn nữa sau này nhà họ Kỳ đừng hòng mong làm việc buôn bán mà Phạm Đông biết, một khi kinh doanh thì sẽ dẫn đến bị để ý."
Mat Mạt không thương hại nhà họ Kỳ,"Tham lam sẽ phải trả giá đắt, bây giờ điều vui mừng đó chính là, may mà chúng ta từ đấu đến cuối không có dính dáng gì đến Hướng Hoa."
Trang Triều Dương nắm chặt bàn tay vợ,"Đúng vậy, nếu như có một chút dính dáng đến thôi, nói không chừng sẽ liên lụy đến em."
Mạt Mạt nghĩ mà thấy sợ,"Ngày xưa mà em có một chút huênh hoang thôi thì nhất định sẽ bị Hướng Hoa và Phạm Đông phát hiện ra, làm gì có cuộc sống yên ổn như bây giờ."
Trang Triều Dương cứ như sợ vợ bị mất vậy, ôm chặt vợ vào trong lòng, giống như muốn hòa vào máu thịt của mình.
Tùng Nhân đẩy cửa vào, cay hết cả mắt, không biết có nên vào không.
An An không cao bằng anh trai, anh trai đứng chắn ở cửa, cậu bé nhìn không thấy tình hình trong phòng khách, lẩm bầm,Anh cả, anh nhanh đi vào đi, đứng chặn ở cửa làm gì đó!"
Đừng thấy bình thường An An nói chuyện không to tiếng thì có nghĩa là giọng nói nhỏ, cái giọng này gào lên, dọa cho Mat Mat và Trang Triêu Dương hết hồi, tách nhau ra nhanh như điện.
Mạt Mạt còn chỉnh đốn lại quần áo, nhưng sửa sang được một nửa thì ngừng tay lại, cô và Trang Triều Dương chẳng làm gì, cần phải chỉnh đốn lại quần áo sao? Chỉnh đốn lại như vậy giống như thực sự đã làm chuyện không tiện miêu tả vậy.
Khuôn mặt Mạt Mạt đỏ bừng, ánh mắt hơi dao động, vội vàng đứng dậy,"Chuyện đó, không còn sớm nữa rồi, em đi nấu cơm đây."
Trang Triều Dương cũng đứng dậy theo/'Anh giúp em rửa rau."
Mạt Mạt bước vội, kết quả đợi Trang Triều Dương đi đến cửa phòng bếp thì sam một tiếng, đóng cửa bếp lại, suýt chút nữa thì đập vào mũi Trang Triều Dương.
Trang Triều Dương vuốt vuốt mũi, trong lòng muốn cười, nhiều năm như vậy rồi mà vợ vẫn xấu hổ như thế.
Trang Triều Dương cũng không vào bếp nữa, định vào thư phòng đọc sách, nhưng vừa quay đầu, ranh con, hai thằng nhãi con đang trơ trơ ra nhìn anh!
Mặt Trang Triều Dương đen sì,'Nhìn cái gì mà gì, phải làm gì thì đi làm đi!"
Trang Triều Dương nói xong thì lên lầu, trong mắt Tùng Nhân lóe lên sự giảo hoat'An An, cha tụi mình đang xấu hổ đó!"
An An tròn mắt nhìn anh trai, gan anh trai lại lớn rồi, An An không đáp lời, lăng lặng lùi lại hai bước.
Tùng Nhân,"Em cách xa như vậy làm gì?"
An An vẫn giữ nụ cười trên môi "Sợ bị ngộ thương."
Tùng Nhân vừa muốn lườm cho một cái, thằng ranh, đầu bỗng bị giày đập vào, Tùng Nhân gào lên đau quá thì nhìn thấy ông bô nhà mình đang lạnh lùng đứng trên cầu thang, dùng ánh mắt sắc như dao nhìn nói
An An cho bản thân mình một lời khen, đúng là dự đoán như thần, sau này nhất định phải cách xa anh trai ra một chút thì mới có thể quý trọng sinh mệnh!
Mạt Mạt nấu cơm xong xuôi mới đi ra, hiện giờ đã khôi phục lại bình thường rồi, Mễ Mễ và Thất Cân cũng đều đã về nhà.
Đứa bé Mễ Mễ này mới tới nhà họ Khâu mấy ngày mà cả người cởi mở hơn không ít, đây đều là công lao của Trương Ngọc Linh.
Trương Ngọc Linh biết nói chuyện, lại thích mấy cô bé xinh xinh mềm mềm, kéo Mễ Mễ nói chuyện không ngớt, Mễ Mễ đương nhiên cũng nói nói nhiều hơn rồi.
Mạt Mạt rất vui mừng với sự thay đổi của Mễ Mễ, đây vẫn là tính cách mà một cô bé con nên có.
Buổi tối bọn trẻ đứa nào phải làm bài tập thì làm bài tập, đứa nào xem tivi thì xem tivi.
Trang Triều Dương khó khăn lắm mới ở nhà, Mạt Mat đương nhiên ở cùng với Trang Triều Dương rồi.
Hai người đã là vợ chồng già rồi, nhưng Trang Triều Dương đứng trước gương nhìn khuôn mặt chẳng chút thay đổi của Mạt Mạt mà xoắn xuýt, lại một lần nữa cảm khái,'Anh triệt để hiểu được tâm trạng năm đó của ông ngoại rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận