Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1759. -

Chương 1759. -Chương 1759. -
Mạt Mạt và Tôn Nhụy đột nhiên đến thăm, Tiết Nhã nhìn Mạt Mạt thêm vài cái, Mạt Mạt rất bận rộn, rất hiếm khi qua đây trò chuyện, còn Tôn Nhụy càng bận rộn hơn, chưa bao giờ đến nhà, hôm nay đến nên có chút đột ngột.
Mạt Mạt cũng không để Tiết Nhã suy đoán, cô ngồi xuống chỉ vào Tôn Nhụy nói: "Hôm nay Tôn Nhụy mới có thời gian rảnh nên qua đây thăm Đại Song, dù sao Đại Song cũng từng làm trong công ty của Tôn Nhụy."
Tôn Nhụy cũng không suy nghĩ nhiều, cứ tưởng Tôn Nhụy hôm nay qua đây, đúng lúc Mạt Mạt nhắc đến nên đột nhiên nổi hứng đến thăm Đại Song, Tiết Nhã đối xử Tôn Nhụy không có thành kiến, chuyện hủy hợp đồng suy cho cùng là quyết định của Đại Song.
Tiết Nhã khách sáo bưng trà nước ra, kêu Tiểu Song đi lên lầu gọi Đại Song xuống và giải thích: "Con bé Đại Song đang học bài ở trên lầu!"
Mạt Mạt ngạc nhiên, xem ra Đại Song thật sự rất chăm chỉ học hành, Tôn Nhụy cũng kinh ngạc, thật sự đang học tập sao, ở công ty cũng có sắp xếp lớp học văn hóa, không lần nào Đại Song tích cực qua, lần mất trí này cũng có lợi ích của việc mất trí nhới
Đại Song nhanh chóng xuống lầu, Tiểu Song đi theo phía sau, Đại Song nhìn thấy Mạt Mạt và Tôn Nhụy có chút rụt rè, khoảng thời gian này cô bé không có ký ức, nhưng từ miệng của Tiểu Song cũng biết mình đã gây ra chuyện gì.
Tiết Nhã thấy Đại Song không thoải mái nên kéo cô bé ngồi xuống, sau đó nói với Mạt Mạt: "Con bé này bị mất trí nhớ rồi, không nhớ gì về những chuyện ngày xưa, mặc dù tụi chị đã nói cho cô bé biết nhưng vẫn không nhớ ra, tính cách cũng thay đổi rất nhiều."
Đại Song ngoan ngoãn ngồi yên đó, cô bé không có trí nhớ nhưng cũng không ngốc, cô bé biết phân tích lợi hại, từ đó đưa ra những quyết định chính xác, mất trí nhớ là cơ hội, cơ hội để cô bé làm lại từ đầu.
Hơn nữa sau khi mất tích, cô bé cũng không phải làm ngôi sao nữa, một phần do vết sẹo trên trán, phần khác do sự cảnh giác từ việc hủy hợp đồng, cô lúc nào cũng là thế yếu, bị người ta nắm thóp, cho nên không muốn làm ngôi sao nữa, thà nghiêm túc học hành còn hơn.
Đây là kết quả đã suy nghĩ rất kỹ sau khi Đại Song biết chuyện quá khứ, cô bé rất biết điều, cô bé đã học được thứ quý giá nhất, buông bỏ chấp niệm, trong lòng cũng thoải mái hơn, cuộc sống cũng không tệ.
Đại Song bình tĩnh lại, cô bé không nhớ nữa, cô bé là một Đại Song hoàn toàn mới, mình trước đây đã nằm ở thì quá khứ, cô bé không cần sợ hãi, tao nhã chút là được rồi, suy nghĩ như vậy nên Đại Song đã ngồi thẳng lưng, khóe môi cũng để lộ nụ cười nhẹ. Mat Mạt luôn để ý đến Đại Song, những thay đổi nhỏ của Đại Song rất chân thật, Đại Song vẫn là Đại Song của ngày xưa, cô nhìn Tôn Nhụy một cái, cô ấy nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Tiểu Song rất cẩn thận, cũng đã chú ý đến nên cúi thấp đầu xuống, trong lòng cô bé hiểu rõ họ không tin Đại Song đã mất trí nhớ, cô bé cũng không tin, Đại Song đáng ghét thật ra rất có lợi cho cô bé, có sự so sánh mới nổi bật sự hiểu chuyện của cô bé, nhưng Đại Song mất trí nhớ rồi, mất trí nhớ cũng tốt, lẽ ra tưởng Đại Song đã học thông minh rồi, cô bé cũng từng thử Đại Song nhưng không ngờ Đại Song thật sự không còn nhớ gì hết.
Mạt Mạt và Tiết Nhã trò chuyện, Tôn Nhụy cũng kể một vài chuyện thú vị trong ngành giải trí, không khí cuộc trò chuyện không tệ, không hề ngại ngùng, mọi người đều trò chuyện rất vui vẻ.
Đại Song đứng dậy: "Cháu đi lên lầu học bài đây, vẫn còn rất nhiều bài tập chưa làm, các dì hãy từ từ trò chuyện nhé."
Đại Song thật sự rất nôn nóng, cô bé bị mất trí nhớ, chỉ là không còn nhớ người và việc, nhưng bài đã học cô bé vẫn còn nhớ, cô bé hạ quyết tâm nghiêm túc học hành, cầm cuốn sách lên mới biết rất khó, cô bé không phải là người học hành nghiêm túc, quyển sách còn sạch sẽ hơn khuôn mặt nữa.
Cô bé đã lên cao trung nhưng vẫn đang học bài của trung học, đều do mình gây ra cả.
Đại Song vừa đi, Tiểu Song cũng mở miệng nói, cô bé cười tít mắt nói: "Chị, để em đi với chị, có bài nào không biết em sẽ dạy cho chị."
Bước chân Đại Song dừng lại, trong lòng thật sự không thích Tiểu Song, quá giả tạo rồi: "Không cần đâu, chị tự học."
Đại Song nói xong liền bỏ đi, ánh mắt Mạt Mạt chú ý đến Tiểu Song, cô bé bị từ chối cũng không tức giận, vẫn cười tít mắt ngồi đó.
Mạt Mạt biết Tiểu Song là người thông minh, rất biết điều, mặc dù cô không thích nhưng cũng không ghét, nhưng hôm nay xem ra Tiểu Song cũng khá tâm cơ, Đại Song mất trí nhớ nhưng cũng không ngốc.
Mạt Mạt và Tôn Nhụy đã chứng thực Đại Song thật sự mất trí nhớ nên cũng cáo từ, về đến nhà, Tôn Nhụy bật cười: "Tôi khá thích Đại Song của hiện tại, còn Tiểu Song thì tâm cơ cũng không nhỏ đó!"
Mạt Mạt nói: "Chỉ có thể nói Đại Song rất thông minh."
Tôn Nhụy nói: "Đúng là thông minh, có chút ý định muốn đạp lên Đại Song."
"Vốn dĩ hai chị đã không có tình cảm sâu sắc, bây giờ Đại Song thay đổi tốt hơn, cố gắng học hành, tính khí cũng thay đổi, tất nhiên Tiểu Song có cảm giác đe dọa, có cảm giác đó nên không chịu nổi muốn giẫm đạp lên Đại Song."
Thật ra đây cũng là tâm lý bình thường thôi, Đại Song trở về đã chiếm đi lợi ích của Tiểu Song.
Tôn Nhụy không nói gì cả, cô ấy đã thấy rất nhiều, các nghệ sĩ trong công ty, hôm nay tôi đạp cô, ngày mai cô giẫm tôi, còn các nghệ sĩ nam muốn nhận được tài nguyên tốt hơn, muốn nổi tiếng đều tự tiến cử bản thân, cô ấy đã thấy rất nhiều.
Tôn Nhụy nghĩ đến đây, sắc mặt có chút khó coi, Mạt Mạt nhìn thấy liên hỏi: "Sao vậy? Sao đột nhiên lại không vui?"
Tôn Nhụy mang chuyện công ty kể ra: "Chị nói tôi có thể vui nổi sao, tôi đã từng nghe chuyện công ty khác có chuyện tự tiến cử phục vụ, đều vì muốn nổi tiếng, nhưng chuyện này xảy ra trên người mình thì có chút kinh tởm."
Mạt Mạt cũng không bất ngờ, kiếp trước cô đã xem rất nhiều tin tức giải trí: "Vậy cô giải quyết thế nào?”
Tôn Nhụy rất tức giận: "Hủy hợp đồng chứ, tình trạng này không thể có, nếu như đã mở đầu thì công ty trở nên như thế nào chứ."
Mạt Mạt cảm thấy Tôn Nhụy làm rất đúng, cô lại hỏi Tôn Nhụy: "Cô thật sự không muốn tìm nữa sao? Thật ra cô vẫn còn rất trẻ, điều kiện lại tốt, tìm một người sống qua ngày cũng được mà."
Tôn Nhụy từ chối: "Tha cho tôi đi, tôi đã sợ đàn ông rồi, đàn ông có bao nhiêu người tốt chứ, bây giờ tôi rất thoải mái, tất cả người ở công ty đều cung phụng tôi, trong nhà lại có con gái hiểu thảo tôi, rất tốt."
Mạt Mạt thay đổi chủ đề: "Tiểu Khả đâu?"
Tôn Nhụy nhắc đến con gái, trên khuôn mặt rất vui mừng: "Con bé này nghỉ ngơi nửa năm, lại đi đóng phim rồi, con bé này nói phải tự kiếm tiền, không muốn tiêu tiền của tôi cho viện phúc lợi."
Mạt Mạt cười nói: "Đúng là cô bé có chí khí."
Tôn Nhụy cười ha hả nói: "Đúng vậy, cuối tháng này sẽ chiếu phim điện ảnh của Tiểu Khả đóng, mặc dù đất diễn không nhiều nhưng cũng rất đặc sắc, tối lúc đó chị nhất định phải đi xem."
Mạt Mạt nói: "Phim này là năm ngoái quay xong đúng không?”
"Ừ, phim điện ảnh nửa đầu năm có chút nhiều, tôi vẫn chưa quyết định thời gian, bây giờ đang trong kỳ nghỉ hè, bọn trẻ đều ở nhà nên rất đúng lúc."
Mạt Mạt nói: "Được, tới lúc đó tôi nhất định sẽ đi xem."
Tôn Nhụy nói: "Đợi công chiếu tôi sẽ tặng vé xem phim cho chị."
Mạt Mạt nhớ đến rạp chiếu phim, cô nhìn Tôn Nhụy, chịu không nổi nhắc đến: "Cô không nghĩ đến việc thu mua một dây rạp chiếu phim sao bây giờ có rất nhiều phim, cạnh tranh giữa các phim cũng rất lớn"
Mạt Mạt đã muốn nhắc đến từ lâu rồi, tranh thủ bây giờ còn chưa phát triển nhiều, nắm lấy một dây, sau này sẽ trở thành một con rồng, tài nguyên nắm trong tay mới là chân lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận