Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1314. Trùng sinh 2

Chương 1314. Trùng sinh 2Chương 1314. Trùng sinh 2
Trùng sinh 2
Mạt Mạt quay về văn phòng, vỗ vỗ lồng ngực, lời của Kỳ Dung để Thẩm Triết nghe thấy, nhà họ Thẩm đã bắt đầu suy đoán vê Hướng Hoa, lần này đã chứng thực rồi.
Lần này Thẩm Triết hoàn toàn không phải vê thăm con, mà là vì chuyện của Hướng Hoa về tìm ông cậu.
Mạt Mạt chống cằm, cô không biết tổ tiên nhà họ Thẩm biết bao nhiêu chuyện tương lai, là biết nhiều hơn cô hay là ít hơn cô đây?
Mạt Mạt có chút sợ, sợ nhà họ Thẩm xác nhận Hướng Hoa là trùng sinh, liệu có muốn thừa nước đục thả câu hay không?
Mạt Mạt lắc lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi, nhà họ Thẩm khiêm tốn như vậy sẽ không để ý đến Hướng Hoa, nếu như thật sự biết tương lai của Hướng Hoa, khi đó ông cậu sẽ không để Thẩm Triết tránh xa Hướng Hoa một chút.
Nghĩ như vậy, Mạt Mạt cũng yên tâm hơn, cũng xác nhận một chuyện, tổ tiên của nhà họ Thẩm biết nhiều hơn về tương lai.
Mạt Mạt không lo lắng nhà họ Thẩm sẽ thừa nước đục thả câu, rất thoải mái tan làm, đi ve cổng đại viện thì gặp mặt Từ Liên.
Từ Liên so với lần trước đã xảy ra một sự thay đổi một trăm tám mươi độ, lần trước Từ Liên đến tìm Mạt Mạt, quần áo trên người vẫn rất bình thường, trên đôi tay yếu ớt vẫn cầm túi xách.
Nhưng lần này, Từ Liên mặc bộ quần áo rất bình thường, đầu tóc có chút rối bời, đang đứng nói chuyện với chiến sĩ gác cổng.
Mạt Mạt lái xe qua, người chiến sĩ nói: "Chị dâu, vị đồng chí này muốn gặp cô, đã cầu xin cả ngày rồi."
Từ Liên nhìn thấy Mạt Mạt liền bịch một cái quỳ xuống trước mặt cô, đôi tay đặt xuống dưới đất dập đầu: "Liên Mạt Mạt, tôi không còn chỗ để đi, trên người tôi không còn một xu, cô hãy nể tình anh trai tôi mà thu nhận tôi đi, tôi sẽ tạ lỗi với cô, tôi không nên chống đối cô, tôi biết lỗi rồi, cô hãy tội nghiệp giúp đỡ tôi đi"
Mạt Mạt xoa xoa trán, cô rất đau đầu, bảo chiến sĩ diu Từ Liên dậy, một con người bình thường tự nhiên sao lại dập đầu trước cô.
Mạt Mạt rất chán nản, lần trước gặp mặt Từ Liên vẫn còn muốn giết chết cô, thế mà bây giờ lại tìm cô giúp đỡ.
Mạt Mạt bước xuống xe, trong lúc Từ Liên cứ ngỡ Mạt Mạt đã đồng ý giúp cô ta thì cô đi đến chỗ gác cổng, cầm điện thoại lên gọi cho anh cả nói về chuyện của Từ Liên, cuối cùng nói: "Anh cả, anh có thể tìm Từ Binh không? Tìm được thì bảo người nhà họ Từ đến đón Từ Liên đi!"
Liên Thanh Bách nói: "Anh biết rồi, em đừng có ngốc nghếch giữ cô ta lại đó." Mat Mạt nói: "Em gái của anh mà anh còn không hiểu sao, em biết phải làm thế nào, em gọi điện thoại không phải giúp cô ta, em muốn người nhà họ Từ đưa cô ta rời khỏi thành phố Z mãi mãi."
Từ Liên đợi Mạt Mạt đi ra, Mạt Mạt nói: "Tôi đã liên lạc với anh cả của cô, anh ta sẽ đến đón cô, khoảng thời gian này cô hãy đến phòng chờ của bộ đội đi!"
Từ Liên mở to mắt, cô ta không ngờ Liên Mạt Mạt sẽ xử lý như vậy, nếu như thật sự làm như vậy thì kế hoạch của cô ta sẽ tan tành.
Từ Liên lại muốn quỳ xuống, Mạt Mạt nhanh chóng tránh né. Từ Liên cắn chặt môi: "Trên người tôi không có tiền, huhu, cầu xin cô hãy thu nhận tôi đi, tôi có thể giúp đỡ làm việc nhà, tôi có thể giúp cô chăm con."
Mat Mạt nghe thấy mấy câu này liền hỏi: "Cô muốn ở nhà của tôi? Cô không muốn về nhà sao?"
Từ Liên cúi đầu khóc thút thít: "Tôi không có mặt mũi về nhà."
Mạt Mạt cạn lời, không có mặt mũi về nhà mà có mặt mũi đến tìm cô, Mạt Mạt cũng không ngốc, rõ ràng Từ Liên đang có ý đồ mài!
Khuôn mặt Mạt Mạt lại lạnh lùng hơn: "Nếu như cô thật sự muốn làm bảo mẫu thì bây giờ có rất nhiều nhà đang tuyển, tiền lương đãi ngộ cũng không tệ, có thể tùy tiện tìm, nhà chúng tôi thì thôi đi, không cần thiết."
Trong lòng Từ Liên rất tức giận, Liên Mạt Mạt xem cô ta là bảo mâu sao, đầu ngón tay bau chặt lòng bàn tay, khuôn mặt đang cử động.
Mạt Mạt cười lạnh lùng: "Từ Liên, tôi không biết cô đang có ý đồ gì, hãy tránh xa tôi ra."
Từ Liên tự nhéo mình một cái, cô ta phải nhẫn nhịn, cúi đầu lau nước mắt: "Chị Mạt Mạt, em không hiểu chị đang nói cái gì, bây giờ em không nơi nương tựa, không có chỗ ở thì em đã có thể có ý đồ gì đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận