Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 640. Đáng chết 2

Chương 640. Đáng chết 2Chương 640. Đáng chết 2
Trong viện có tiếng trẻ con khóc, nhưng không có tiếng của Hướng Tịch, Hướng Húc Đông đập một lúc cũng không có người mở cửa.
Trang Triều Dương kéo Hướng Húc Đông ra, đá bay cổng ngoài, thím út đang ôm đứa nhỏ đứng ở trong sân, mà Liên Thu Hoa nhìn thấy cửa bị phá thì quay người chạy vào trong phòng.
Liên Thu Hoa làm sao mà nhanh được bằng Trang Triều Dương, anh chặn đường của Liên Thu Hoa, Hướng Húc Đông không nhìn thấy Hướng Tịch ở trong sân, hai mắt đỏ hoe hỏi: "Thằng bé đâu, thằng bé đi đâu rồi? Tôi hỏi cô thằng bé đâu rồi?"
Liên Thu Hoa run lẩy bẩy: "Tôi không biết ông đang nói cái gì, thằng bé nào?"
Hướng Húc Đông: "Chớ giả ngu với tôi, tôi đang nói Hướng Tịch, Hướng Tịch đi đâu rồi?"
Trang Triều Dương chặn Liên Thu Hoa lại, cô ta chạy cũng không chạy được, Mạt Mạt đã vào phòng, trong phòng trống không, Mạt Mạt nhìn thoáng qua sân trong, ánh mắt rơi vào kho củi, tìm đập mạnh.
Liên Thu Hoa thấy Mạt Mạt đi về phía kho củi, chạy tới: "Cô làm cái gì?"
Dự cảm chẳng lành của Mạt Mạt càng mãnh liệt, đẩy Liên Thu Hoa ra, đẩy cửa kho củi, liếc nhìn Hướng Tịch đang nằm trên đống cỏ, cổ tay còn có máu đang chảy, đồng tử Mạt Mạt co rút, lảo đảo chạy tới.
Mặt Hướng Tịch đã xanh lét, Mạt Mạt ngồi xổm trên mặt đất, ép bản thân phải bình tĩnh, móc chiếc khăn tay trong túi ra, buộc lên cổ tay thằng bé, ôm lấy Hướng Tịch kêu gào: "Triều Dương, nhanh lên, mau đưa thằng bé đến bệnh viện, nhanh lên."
Mạt Mạt chỉ có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể yếu ớt của Hướng Tịch, cô không dám sờ mũi thằng bé, cô sợ không sờ thấy tiếng hít thở.
Trang Triều Dương đỡ lấy thằng bé, Hướng Húc Đông nhìn Hướng Tịch, ông ta là bác sĩ, Hướng Húc Đông khóc lóc kêu gào: "Đừng dịch chuyển Hướng Tịch, giao cho cha, giao cho cha, Hướng Tịch phải xử lý đã, nếu không cứ khăng khăng thì không tới được bệnh viện."
Trang Triều Dương ôm thằng bé ngồi xuống, Liên Thu Hoa thấy không xong rồi, quay người muốn chạy, Mạt Mạt đóng cửa lớn lại, thuận tay cầm lấy cây gậy đập quân áo.
Liên Thu Hoa lùi thẳng về sau: "Cô làm gì?"
Tròng mắt Mạt Mạt đỏ ngầu, Liên Thu Hoa muốn chạy, cây gậy văng ra ngoài, đánh vào đùi Liên Thu Hoa, cô ta lập tức ngã sấp xuống mặt đất, Mạt Mạt nhặt cây gậy lên, đánh vào lưng Liên Thu Hoa: "Hôm nay tôi phải đánh chết cô, đồ táng tận lương tâm, Liên Thu Hoa cô đáng chết."
Liên Thu Hoa lăn lộn trên mặt đất, Mẫn Hoa đang bế đứa nhỏ cũng đã choáng váng, lần đầu tiên bà ta thấy Mạt Mạt nổi nóng, cây gậy kia giống như đang đánh trên người bà ta, tay đang be đứa nhỏ cũng run Tray
Hai mắt Mat Mat đỏ thẫm, đời trước Liên Thu Hoa hại cả nhà bọn họ, đời này ngay cả con trai rứt ruột đẻ ra cũng hạ thủ được, súc sinh.
Lúc chủ nhiệm Tôn đẩy cửa tiến vào, sợ đến choáng váng, Liên Thu Hoa kêu la đến tê tâm liệt phế, một cánh tay không cử động được, đây là gãy mất rồi.
Ánh mắt chủ nhiệm Tôn rơi vào trên đứa nhỏ đang nằm dưới đất, chỉ cảm thấy sấm đánh xuống đầu, xong rồi.
Đầu Mạt Mạt có chút choáng, hơi lung lay, cô đứng thẳng người, cúi đầu nhìn Liên Thu Hoa đang lăn lộn ôm cánh tay, Mạt Mạt lạnh mặt: "Liên Thu Hoa, nếu như Hướng Tịch có mệnh hệ gì, cô cứ chuẩn bị cho tốt cả đời này đều sẽ ở trong tù đi."
Liên Thu Hoa mở to hai mắt nhìn, cô ta sợ hãi, nhưng đã muộn rồi.
Mẫn Hoa thấy ánh mắt Mat Mạt nhìn về phía bà ta thì né tránh, Mạt Mạt càng lạnh mặt hơn, đây là tòng phạm.
Hướng Húc Đông xử lý đơn giản, máu ở cổ tay không chảy nữa, Hướng Húc Đông kêu khóc: "Mau mau, đi bệnh viện, hơi thở của Hướng Tịch sắp mất rồi."
Mạt Mạt lại lung lay một chút, vứt cây gậy đuổi theo Trang Triêu Dương, lúc đi ngang qua chủ nhiệm Tôn, Mạt Mạt dừng lại: "Chúng tôi về trước, nếu như Liên Thu Hoa chạy mất, chủ nhiệm Tôn, tôi sẽ tính sổ trên người anh."
Mặt chủ nhiệm Tôn trắng bệch: "Tôi, tôi nhất định sẽ trông coi cho kỹ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận