Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 501. Thói quen 1

Chương 501. Thói quen 1Chương 501. Thói quen 1
Tối hôm sau, Mạt Mạt được Trang Triều Dương che chắn cẩn thận, chỉ để lộ ra một đôi mắt mới hài lòng, Mạt Mạt vặn vẹo người: "Đồng chí Trang Triều Dương, như này thì nhiều lắm."
Trang Triều Dương đội mũ lên: "Bên ngoài lạnh."
Mạt Mạt phản bác: "Buổi chiều em đi mua vở rồi, không lạnh một chút nào."
Trang Triều Dương nắm tay Mạt Mạt: "Ngoan, lạnh bị cảm cúm thì lại chịu khổ, anh đau lòng."
Mat Mạt: "..."
Mạt Mạt không thể lay chuyển được Trang Triều Dương, chỉ có thể mặc giống như quả bóng bị Trang Triều Dương kéo äi.
Căn tin cách đại viện không tính là xa, Trang Triều Dương lấy đèn pin để soi đường, Mạt Mạt giẫm lên tuyết, tiếng loẹt xoẹt vang lên, xung quanh tối đen như mực, thật ra còn rất kinh khủng.
Mạt Mạt không tự chủ được mà nắm chặt tay Trang Triều Dương, khoé miệng anh cong lên: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, anh phát hiện, hình như em rất sợ ma."
Lông tơ Mạt Mạt đều dựng đứng lên, cô đã được trọng sinh, có hơi tin vào linh hồn, mắt nhìn bốn phía, nghe thấy tiếng Trang Triều Dương cười nhẹ, Mạt Mạt cảm thấy cô bị xem thường, thẳng eo lên, tư thế không tệ: "Còn lâu em mới sợi" Trang Trieu Dương đột nhiên dừng bước: "Hình như xung quanh có tiếng động."
Mat Mạt run lên: "Anh đừng doa em, được rồi, em thừa nhận là em sợ ma, Trang Triều Dương, anh có thể đừng làm em sợ được không?"
Trang Trieu Dương nắm tay Mat Mạt, chỉ phía trước, nhỏ giọng nói: "Hứa Thành và Hà Liễu."
Mạt Mạt nắm tay Trang Triều Dương, nghiêng người ngó lên trước, quay đầu nhìn xung quanh, hình như thật sự là vậy, hai người kia đêm hôm khuya khoắt, ở đây làm cái gì?
Không biết Hứa Thành và Hà Liễu nói cái gì, Hà Liễu bắt đầu khóc, Hứa Thành bực bội gào lên một tiếng, Hà Liễu cũng bắt đầu hung dữ, Mạt Mạt nghe được mấy từ đứt quãng: "Nói cho anh biết,..."
Hứa Thành lập tức tắt lửa, bắt đầu dỗ Hà Liễu, hai người đi xa rồi, Mạt Mạt di chuyển có hơi lạnh chân, cô thật sự không nghĩ tới, hai người đó vậy mà phát sinh quan hệ: "Hứa Thành không thoát khỏi lòng bàn tay của Hà Liễu."
Trang Triều Dương rất tức giận: "Hứa Thành cũng là một tên súc sinh."
Mạt Mạt hiểu rõ sự phẫn nộ của Trang Triều Dương, cha của Triều Dương cũng vượt quá giới hạn, anh hận nhất là những tên đàn ông không chịu trách nhiệm: "Được rồi, đừng tức giận nữa, chúng ta nhanh đến căn tin thôi, đừng để người khác phải chờ lâu.”
Trang Triều Dương nắm tay Mạt Mạt, một lúc đã yên tĩnh lại: "Ưm.”
Lúc Mạt Mạt đến căn tin, người đã đến đông đủ, Mạt Mạt liếc mắt đã nhìn thấy Thanh Nhân, cậu nháy mắt với Mạt Mạt xem như là chào hỏi.
Đổng Hàng ngại ngùng nói: "Trời đang rất lạnh còn bắt em ra ngoài, thực sự là rất ngại, anh đại diện cho cả trung đoàn cảm ơn em."
Mạt Mạt cười: "Em rảnh rỗi cũng không có việc, có thể tìm được một ít chuyện cho em làm, em rất vui, nếu thật sự phải nói cảm ơn thì hẳn nên là em mới đúng."
Đổng Hàng: "Em nói như vậy anh lại càng ngại hơn."
Trong lòng Mạt Mạt khinh thường, cô có nhìn thấy Đổng Hàng ngại chỗ nào đâu.
Trang Triều Dương nhìn thoáng qua thời gian: "Thời gian không còn sớm nữa, Mạt Mạt lát nữa phải ngủ sớm."
Đổng Hàng nghiêng người liếc Trang Triều Dương một cái, thằng nhóc này đau lòng chứ đâu, nếu không phải anh ta lấy cả trung đoàn ra ép thì thằng nhóc này còn giấu Liên Mạt Mạt đấy!
"Được rồi, vậy thì giao cho Mạt Mạt nhé."
Đổng Hàng nói xong ngồi xuống vị trí bên cạnh Trang Triều Dương, mặt Trang Triều Dương đen lại, trừng mắt với Đổng Hàng: "Chỗ trống không ít mà."
"Tôi chỉ thích chỗ này của cậu, cậu có bản lĩnh thì đánh tôi đi?” Mat Mat:
Trung đoàn trưởng mới vừa rồi còn chững chạc đàng hoàng đâu?
Trong tương lai Mạt Mạt đã làm gia sư cho người ta, đối với việc dạy học không hề sợ hãi, đầu tiên là viết trên bảng đen hai chủ đề, bảo mọi người trong năm phút làm xong cho cô, để cô tìm ra được nền tảng của mọi người, xong rồi mới căn cứ vào đó mà dạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận