Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1688. -

Chương 1688. -Chương 1688. -
Tiểu Khả là cô nhi, cô nhi rất nhạy cảm, đặc biệt là đối với con người, Đại Song nhìn thì có vẻ đang cười nhưng cả người lan tỏa ra sự ác ý, cô bé cắn chặt môi: "Xin chào."
Đại Song đã rất chấn động, sao Tôn Nhụy lại có con gái chứ, trong miệng trực tiếp nói buột miệng: "Sao có thể chứ?"
Tôn Nhụy nhìn thấy Đại Song đến, như thể sợ Tiểu Khả bị bắt nạt, vừa bước ra đã nghe thấy câu này liền cười tít mắt: "Sao lại không thể, dì cần một cô con gái, cho nên đã nhận nuôi con gái, chính là như vậy."
Đại Song nhìn Tôn Nhụy với khuôn mặt đầy tổn thương, khiến Tôn Nhụy cảm giác mình giống như kẻ bội bạc vậy, còn cố tình sờ sờ vào mặt của mình.
Đại Song thật sự không chịu nổi nữa, cô bé đã thất vọng tràn trề nên quay đầu bỏ đi.
Mạt Mạt đứng bên cạnh Tôn Nhụy: "Cô bé lần này đã bỏ cuộc rồi."
Tôn Nhụy bĩu môi: "Chính là suy nghĩ quá nhiều, con người của tôi sao có thể nhận con nuôi chứ, nếu nhận nuôi cũng vào hộ khẩu nhà mình, chỉ là cô bé mãi không chịu hiểu thôi."
Mạt Mạt hừ nhẹ một tiếng: "Cũng tại cô đó giờ không chịu nói rõ ràng, biết rõ cô bé có suy nghĩ này nhưng mãi không tỏ thái độ." Tôn Nhụy nhanh chóng nhận tội: "Đúng đúng, là lỗi của tôi."
Mạt Mạt nhìn Tiểu Khả: "Chẳng phải cô còn phải đi mua đồ sao? Thời gian cũng không còn sớm nữa, đi nhanh lên!"
"Chà, cô đang đuổi tôi đi sao, đến cơm cũng giữ tôi ở lại ăn."
"Đợi Trang Triều Dương trở về hãy dẫn con qua bên này, hai ngày nay đừng đến nữa."
Tôn Nhụy nhìn nhà họ Dương một cái, tỏ vẻ hiểu ra: "Được, được, chúng tôi đi ngay đây."
Tiểu Khả có chút bối rối, Tôn Nhụy kéo cô bé rời đi.
Buổi tối Tề Hồng trở về nhà, hai năm qua Tề Hồng đã có sự thay đổi khá lớn, công việc làm ăn của tiệm chụp hình vẫn rất tốt, nhưng tiệm chụp hình nhiều quá cũng dần dần xuất hiện bão hòa, cả gia đình một năm có thể chụp bao nhiêu tấm hình chứ, tính cũng tính ra được rồi.
Tề Hồng đã tích góp được tiền, lại nhìn thấy Từ Lị mở công ty làm ăn rất thành công, tìm Mạt Mạt bàn bạc về công ty Hôn Khánh Mạt Mạt từng nhắc đến, hai người tính toán hết cả ngày, bàn bạc các chỉ tiết, năm ngoái công ty của Tề Hồng đã khai trương rồi.
Công ty Hôn Khánh thứ nhất đã hoàn toàn bùng nổ, nghi thức của hôn lễ, mấy năm qua cũng chưa từng thay đổi, thêm một người chủ hôn, không có người dẫn chương trình. Hôn lễ đầu tiên do Tê Hồng tổ chức, từ ke hoạch ở hiện trường hôn lễ, đến cách bài trí, đều tốn rất nhiều công sức, căn cứ vào sở thích của cô dâu chú rể mà hoàn thành hôn lễ, hôn lễ đầu tiên rất thành công, sau đó dán những hình ảnh Hôn Khánh ở bên ngoài tiệm chụp hình, thị trường đã được mở ra, Tề Hồng bắt đầu bận rộn.
Bây giờ là tháng sáu, gần đây cứ không ngừng trời mưa, đều không muốn kết hôn vào ngày mưa, người kết hôn vào mùa mưa dai dẳng cũng không nhiều.
Mạt Mạt hỏi: "Công ty chẳng phải rất ít việc sao? Sao hôm nay lại về trễ như vậy?"
Tê Hồng xoa xoa vai của mình: "Công ty đúng là không có việc, nhưng vẫn còn tiệm chụp hình mà, sao tôi lại cứ nghĩ không thông suốt vậy, hôm nay mệt chết tôi rồi."
"Cô khoa trương thật đó, tôi thấy cô đang rất hưởng thụ đó!"
"Mạt Mạt, mấy ngày nay tôi cứ suy nghĩ, cô nói tôi làm những thứ này để làm gì chứ, Tâm Bảo vào trường quân sự rồi, Tâm Bối có lẽ cũng sẽ vào, không có ai kế thừa sự nghiệp của tôi!"
Mạt Mạt cúi đầu lật cuốn sách: "Là tại cô cái gì cũng nắm trong tay nên mới mệt, cô cũng nên từ bỏ đi, tìm mấy người đáng tin, cô cũng nhẹ nhõm hơn."
"Tôi thật sự cảm thấy rất mệt, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, không có ngày nào để nghỉ ngơi, cô nói đúng lắm, tôi đúng là nên tìm một người đáng tin để quản lý."
Mạt Mạt đúng cuốn sách lại: "Cháu gái của Triệu Hiên đang thực tập ở chỗ của cô đúng không?"
Tê Hồng bĩu môi: "Tôi bồi dưỡng ai cũng sẽ không bồi dưỡng người của nhà họ Triệu, nếu không phải ông cụ mở lời thì tôi cũng không muốn nhận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận