Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1068. Chuyện vui 2

Chương 1068. Chuyện vui 2Chương 1068. Chuyện vui 2
Chuyện vui 2
Mạt Mạt lúc này còn đang trò chuyện, Trang Triều Dương đã xuống lầu bắt người: "Tới giờ rồi, vợ, em phải nghỉ ngơi."
Mạt Mạt đứng dậy: "Biết rồi, ông quản gia."
Tùng Nhân từ trên lầu đi xuống: "Ông quản gia không phải là con hả?"
An An giơ tay lên: "Con nữa, con nữa."
Mạt Mạt vui mừng: "Hai đứa đều là ông quản gia, được rồi, các con cũng phải đi ngủ rồi, ngày mốt là Tết, còn nhiều chuyện phải làm lắm!"
An An và Tùng Nhân: "Con biết rồi mẹ."
Mạt Mạt đi lên trên lầu, Trang Triều Dương đi lấy nước nóng để cho Mạt Mạt rửa chân. Mạt Mạt ngồi bên cạnh giường giơ chân vào trong đó, Trang Triều Dương đặt vào trong bàn tay: "Cũng may chân không có sưng."
Mạt Mạt cảm thấy có chút ngứa ngáy nên rụt chân lại, Trang Triều Dương nhanh tay nắm lấy, Mạt Mạt ngâm chân vào trong nước, không còn ngứa nữa.
Mạt Mạt cảm thấy điều lãng mạn nhất trên thế giới này là chồng rửa chân cho mình, chân cũng là cơ quan của phụ nữ thời cổ xưa, chỉ tiết lộ cho người chồng, người thân cận nhất, cũng là một loại tín nhiệm. Trang Trieu Dương rửa chân xong, lần này không có dùng bàn chân lớn của mình đạp vợ nữa, chân của anh hôm nay hơi dơ.
Mat Mat rúc vào trong chăn ngáp một cái, đợi Trang Triều Dương quay về, anh đi rót nước, vừa vào phòng, vợ đã mơ màng ngủ thiếp đi rồi.
Trang Triều Dương nhẹ nhàng bước lên giường, Mạt Mạt ôm bụng quay người qua, tìm kiếm một chỗ nằm thoải mái trong lòng anh, anh nằm yên không cử động, sợ cử động vợ mình sẽ tỉnh giấc, thấy cô ngủ say rồi, lúc này anh mới nghiêng người sờ vào bụng, nói một câu chúc ngủ ngon với đứa con trong bụng, lúc này mới nhắm mắt lại.
Trong lòng Trang Triều Dương rất ngưỡng mộ tình cảm của ông ngoại và bà ngoại, ông ngoại đã chuẩn bị xong, bà ngoại mất ông ấy cũng sẽ đi theo. Trang Triều Dương nắm lấy tay vợ, anh cũng có thể làm được, sinh không thể cùng sinh nhưng chết có thể cùng chết.
Năm mới người đặc biệt nhiều, tất cả mọi người đều tụ tập lại với nhau, bao nhiêu năm qua lần đầu tiên có đầy đủ người như vậy, phải bày ra bốn cái bàn mới đủ chỗ ngồi.
Ở bên cạnh Mạt Mạt là Lưu Miểu, Mạt Mạt nhìn Lưu Miểu: "Sao chị cảm thấy em mập lên rồi?"
Lưu Miểu rất phóng khoáng, không để ý đến thân hình, còn vui vẻ nói: "Thật sao, Thanh Nhân nói mập một chút tốt hơn."
Triệu Tuệ nói nhỏ vào tai của Mạt Mạt: "Nguyên văn không phải là câu này."
Mạt Mạt: "Đó là câu nào?”
Triệu Tuệ: "Chị cũng phát hiện Lưu Miểu mập ra, Lưu Miểu nói Thanh Nhân bảo mập một chút sờ vào mới có thịt."
Miếng canh trong miệng Mạt Mạt suýt nữa phun ra ngoài, liên tục ho sặc sụa, Trang Triều Dương muốn đi qua đó, Mạt Mạt nhanh chóng xua tay, bàn này đều là phụ nữ, đang nói những chuyện tế nhị, Trang Triều Dương đến sẽ ngại lắm!
Mặt của Lưu Miểu đỏ ửng lên: "Chị dâu đã hứa với em không nói ra ngoài mà."
Triệu Tuệ nói: "Lúc đó chị nói chị sẽ không nói với người ngoài, chị có nói với người ngoài đâu, Mạt Mạt không phải người ngoài, chúng ta đều là người trong nhà."
Mạt Mạt hiếm khi vui như vậy, những ngày qua chuyện hôn sự của Thanh Xuyên cũng không khiến mọi người cười thành tiếng, mà ngược lại là sự ngu ngơ của Lưu Miểu mới là điểm cười.
Ánh mắt của Mạt Mạt nhìn về phía ngực của Lưu Miểu, ngắm nghía một lúc, hình như đúng là có chút to hơn đói
Lưu Miểu bị nhìn có chút không thoải mái lắm, vội vàng cúi đầu xuống, mọi người đều hào hứng bật cười ha hả.
Thanh Nhân nhìn về phía bàn của phụ nữ, lại nhìn khuôn mặt ngơ ngẩn của vợ mình, hay lắm, vợ không có cậu trông chừng thì chỉ có thể là người bị bắt nạt thôi!
Triệu Tuệ đẩy Lưu Miểu một cái: "Thanh Nhân thật là không yên tâm về em đó! Ở trong nhà cũng đõi theo em, tình cảm của hai đứa tốt thật đó!"
Khuôn mặt của Lưu Miểu đỏ bừng lên, Mộng Nhiễm nuốt miếng thịt trong miệng, vừa tính nói đỡ lời thì bịt miệng bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận