Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1436. Tao moi quan he 2

Chuong 1436. Tao moi quan he 2Chuong 1436. Tao moi quan he 2
Tao moiquan he 2
Trang Triều Dương không có trả lời vợ mình, anh sẽ không hỏi về chuyện của nhà họ Thẩm, mặc dù trong lòng có nghi vấn nhưng anh cũng sẽ không hỏi.
Ánh mắt của Trang Triều Dương nhìn về tờ giấy: "Kế hoạch của em là định bảo Thẩm Triết giúp đỡ, vậy còn Thanh Nghĩa?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Chẳng cần ai hết, con cái nhà chúng ta xảy ra chuyện thì tất nhiên phải tự ra tay mới hả cơn giận, em đã nhẩm tính tiền tích cóp trong nhà, có sáu mươi ngàn, mặc dù không nhiều lắm, nhưng có thể từ từ ăn dần, ăn dần một cái đổi lại thành tiền rồi lại tăng tốc tiếp."
Trang Triều Dương đối với bộ đội là tỉnh anh, nhưng về chuyện kinh doanh thì Trang Triều Dương không có hứng thú, cũng không hiểu lắm, anh ôm lấy bà xã: "Em cứ an tâm đi làm, có chuyện gì anh sẽ bao thầu”
Mạt Mạt cười tít mắt: "Được."
Mạt Mạt đã thay đồ, bảo Trang Triều Dương hãy đi ngủ trước, cô phải đi gọi hai đứa con một cái, cách gọi rất đơn giản, cô đã cố tình gọi điện thoại hỏi chị dâu Vương.
Mạt Mạt gọi tên hai đứa con bên cạnh tai, cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, nói chung là ngoan hơn rất nhiều, sáng hôm sau, Trang Triều Dương đã đi rồi, buổi trưa không về nhà ăn cơm.
Mạt Mạt dẫn theo mấy đứa con đi cửa hàng bách hóa, các sản phẩm trong cửa hàng bách hóa khá đầy đủ, sản phẩm nhập khẩu cũng có.
Nồi cơm điện cũng có, hơn nữa còn là hàng nhập khẩu, Mạt Mạt lần đầu tiên nhìn thấy nồi cơm điện nên nhất thời có chút hiếu kỳ.
Nồi cơm điện bây giờ và nồi cơm điện trong tương lai không thể so sánh, nhưng mà thời đại này những thứ mới mẻ thì bán rất là chạy!
Mạt Mạt tìm kiếm hàng nhập khẩu từ nước ngoài, không phải vì mẫu mã đẹp mà là dung lượng đủ lớn.
Mạt Mạt gõ vào một dàn nồi cơm điện rồi mở miệng nói lấy cho tôi bảy cái.
Nhân viên kinh doanh cũng ngơ ngác, khách hàng lớn đó: "Cái đó, đồng chí, nổi cơm điện phải một trăm năm mươi đồng một cái."
Mạt Mạt chớp mắt, mắc quá, nhưng hàng hiếm thì mắc lại không cần phiếu, mắc một chút cũng nên mà, Mạt Mạt nói: "Gói cho tôi bảy cái, dung lượng lớn đó."
Nhân viên kinh doanh ừ một tiếng: "Tôi sẽ đi khai phiếu."
Mạt Mạt mua xong tìm sư phụ kéo hàng ở trước cửa, hãy tới bưu điện gửi nồi cơm điện đi cái đã. Tùng Nhân dem ngón tay: "Nhà ông ngoại, nhà cậu cả, cậu hai, cậu ba, mẹ, có phải mẹ đã mua dư không?"
Mạt Mạt: "Không có mua dư, với lại con đếm sai rồi, ông ngoại và cậu cả con sống chung với nhau, hai người họ một cái."
Tùng Nhân hỏi: "Vậy dư ra đem tặng cho ai?"
An An tiếp lời: "Nhà cô cả một cái, dì Tiên một cái, dì Tê nữa."
Tùng Nhân à một tiếng: "Mẹ, còn có cậu Vân Kiến nữa?"
Mạt Mạt vừa điền phiếu vừa trả lời: "Chắc chắn Vân Kiến đã có rồi, phần lớn đồ của cậu con, nhà họ Thẩm sẽ trang bị đầy đủ."
Tùng Nhân suy nghĩ cũng đúng, với tính cách của ông cậu thì nhất định mọi thứ phải thật chu toàn.
Mạt Mạt điền phiếu xong, cũng không về nhà ăn cơm nữa, bữa trưa dẫn bọn trẻ đi ăn một bữa thật ngon cho đỡ sợ.
Bữa trưa là tiệc hải sản, Mạt Mạt nhìn thấy từng món hải sản được bưng lên, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, khiến cô nảy ra ý tưởng về mâm hải sản, đôi mắt Mạt Mạt trở nên sáng rỡ.
Đó giờ Mạt Mạt luôn muốn giúp nhà Đại Mỹ buổi sáng bán thứ gì đó, chẳng phải bây giờ có sẵn rồi Sao.
Thành phố gần bờ biển, hải sản có giá thành thấp, bây giờ lại không có săn bắt bừa bãi nên càng đôi dào hơn, hơn nữa mâm hải sản cũng rất tiện lợi, lại mới mẻ.
Thật ra thịt nướng cũng được, tiếc là đã có xiên nướng rồi, hai thứ quá giống nhau.
Chủ yếu là thời cơ không đúng, thịt nướng có thể phải vài năm nữa, đi theo con đường cao cấp.
Trong lòng Mạt Mạt có việc cần làm, ăn cơm xong trực tiếp chạy đến tiệm của Đại Mỹ, hôm nay chủ nhật, Đại Mỹ đang xiên thịt cùng với các conl
Bạn cần đăng nhập để bình luận