Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 598.Tin hieu 2

Chuong 598.Tin hieu 2Chuong 598.Tin hieu 2
Điền Tình đuổi Mat Mat đi: "Con mau đi ngủ một lúc đi, mẹ đỗ Tùng Nhân một lúc."
"Mẹ, hay là để con đi."
"Cả ngày mẹ không có việc gì, không mệt, con mau đi đi."
Mạt Mạt thật sự mệt mỏi: "Vậy được, con ngủ một lúc."
Lúc Mat Mat dậy, đám người Trang Triều Dương đã trở về rồi, hái được không ít nho.
Điền Tình nói với con gái: "Buổi tối đến nhà mẹ nuôi con một chuyến, cầm chút nho theo."
"Vâng."
Buổi tối Trang Triều Dương và Mạt Mạt đến nhà họ Khâu, chỉ có hai ông bà cụ ở nhà, bà Khâu nói: "Bọn nó đến thành phố D rồi, phải hai ngày nữa mới vê."
Mạt Mạt có chút thất vọng, cô nhớ Trương Ngọc Linh, ông cụ Khâu nói: "Mẹ nuôi cháu từ chức rồi, bây giờ nhàn rỗi, nói không chừng ngày nào đó sẽ dẫn mấy đứa nhỏ đến thăm cháu ấy."
Bà Khâu cười: "Đám Khâu Lễ vẫn rất luôn hy vọng đến nhà cháu đấy, chỉ là Tùng Nhân còn quá nhỏ, nhiều trẻ con thì ồn ào."
Mạt Mạt sửng sốt: "Mẹ nuôi cháu từ chức rồi ạ?"
Bà Khâu nói: "Bệnh viện nhiều thị phi, nó thấy phiền, sau khi thương lượng thì từ chức, vừa mới từ chức thì dẫn mấy đứa nhỏ đến thành phố D rồi."
Ông cụ Khâu nhìn thoáng qua thời gian: "Thời gian không còn sớm nữa, nhanh đi về đi, Tùng Nhân đói bụng rồi."
Mạt Mạt xem xét, cũng phải, đã hơn bảy giờ rồi, đứng lên: "Ông nội nuôi, bà nội nuôi, lần sau cháu về sẽ lại tới thăm mọi người."
Ông cụ Khâu vui vẻ nói: "Được, được."
Ngày hôm sau, Mạt Mạt và Trang Triều Dương muốn về thôn Tiểu Hà một chuyến, tám giờ tòa nhà bách hoá mở cửa, hai người đi mua đồ, lúc lên lầu hai, ấy vậy mà gặp Tôn Tiểu Mi.
Tôn Tiểu Mi đi tới chào hỏi: "Đã lâu không gặp."
Mat Mạt quan sát Tôn Tiểu Mi, tỉnh thần sắc mặt đều rất tốt, đã trải qua thất bại trong hôn nhân, sự cao ngạo bén nhọn trên người cũng đã thu lại, người cũng ôn hoà rất nhiều: "Quả thực đã lâu không gặp, cô lại về tòa nhà bách hóa làm việc hả?"
Tôn Tiểu Mi nhiệt tình vô cùng: "Đúng vậy, năm nay tôi lại thi, thế nào, lợi hại không?"
Mat Mạt nói: " Lợi hại."
Đám người Tôn Tiểu Mi đang dán khẩu hiệu tuyên truyền, người đứng phía sau gọi Tôn Tiểu Mi, cô ta xua tay, đi về làm việc.
Mạt Mạt thấy Tôn Tiểu Mi tràn đầy dáng vẻ tươi cười thì cảm thán: "Hứa Thành nhất định chưa từng thấy qua Tôn Tiểu Mi như thế này." Trang Trieu Dương: "May mà chưa thay nếu như thấy rồi, còn không phải sẽ cãi nhau rồi ly hôn?"
Mạt Mạt: "Anh ta không dám, nếu như anh ta lại ly hôn nữa, chỉ có thể bỏ nghề."
Trang Triều Dương: "Đi thôi, chúng ta tranh thủ đi mua sắm, về thôn Tiểu Hà sớm một chút, buổi chiều về sớm hơn một chút."
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng."
Vật tư ở tòa nhà bách hoá cũng ít đi rất nhiều, bây giờ cái gì Mạt Mạt cũng không thiếu, cũng không có tâm trạng để đi dạo, mua xong thì theo Trang Triều Dương trở về.
Chín rưỡi bọn họ đến nhà chị Triều Lộ, cô ấy bế lấy Tùng Nhân, yêu thích vô cùng: "Càng lớn càng giống Triều Dương."
Tùng Nhân không hề sợ người lạ, còn ôm lấy cổ Triều Lộ kêu: "A a."
Triều Lộ thơm Tùng Nhân một cái, nó lắc đầu mãi, Triều Lộ cười: "Thằng nhóc này hoạt bát hơn so với Triều Dương."
Mạt Mạt tò mò: "Khi còn bé Triều Dương như thế nào vậy chị?"
Triều Lộ để Tùng Nhân ngồi trên đùi cô ấy, nhớ lại nói: "Lúc Triều Dương sinh ra đã không sẵn lòng khóc, đặc biệt hiểu chuyện, chỉ có khi đói nó mới kêu lên, bình thường chỉ tự nằm chơi."
Trong lòng Triều Lộ khó chịu, lúc trước hình như Triều Dương biết mình không có mẹ, vào ngày mà me hạ táng, Triêu Dương cứ khóc mãi, dỗ thế nào cũng không được.
Tùng Nhân kêu lên vài tiếng, Mạt Mạt vội vàng lo lắng ôm lấy để xi tè, Triều Lộ cười: "Đứa nhóc này còn biết phát tín hiệu nữa."
Tùng Nhân te xong rồi: "A!"
Chuyện này khiến cho Triều Lộ cười không ngừng.
Trang Triều Dương và Tô Nhị trở về cùng nhau, anh đi đến bên cạnh Mạt Mạt nói: "Lát nữa chúng ta về thành phố muộn một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận