Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 582. Không thể miêu tả 2

Chương 582. Không thể miêu tả 2Chương 582. Không thể miêu tả 2
Mấy người Mạt Mạt bận làm cơm, Miêu Chí dặn dò Miêu Niệm,"Nếu có người hỏi quan hệ giữa ta và con, con cứ thoải mái nói, đừng có cố ky."
Miêu Niệm một mực đánh giá người dượng trong truyền thuyết, lúc ông ấy tới có nghe con trai nói một chút, cũng có chút hiểu biết về người dượng này,'Sẽ không cho mang đến phiền phức cho ngài sao?"
Miêu Chí khoát tay,'Sẽ không, ta đã là người dưỡng lão chờ chết, không có việc gì."
Miêu Chí nói như vậy, trong lòng nhất định nắm chắc, Miêu Niệm nói: "Con đã biết."
Miêu Chí cười,"Ta còn nợ con một câu cảm ơn, cám ơn con đã chăm sóc A Phương nhiều năm qua."
Miêu Niệm,"Dượng nói như vậy thì quá khách sáo rồi, con chăm sóc cô là việc nên làm."
Miêu Chí cười ha ha,"Tốt, tốt, sau này sẽ là người một nhà."
Miêu Chí lại nói với Trang Triều Dương: "Triều Dương à, con và Mạt Mạt vất vả chút, giúp đỡ Miêu Niệm chăm sóc cho hai anh em Vân Kiến."
Trang Triều Dương nói: "Vâng."
Miêu Niệm có chút xấu hổ, ông ấy quá bận rộn, không chăm sóc được hai đứa con trai, nhiều năm như vậy khiến đứa nhỏ chịu rất nhiều thiệt thòi, Miêu Niệm ôm chầm hai đứa con trai, mập, vóc dáng cũng cao, cảm ơn Trang Trieu Dương,"Cảm on trong khoảng thời gian này đã chăm sóc anh em Vân Kiến."
Trang Triều Dương nói: "Đều là thân thích, không cần khách khí như thế."
Miêu Chí nói: "Hai đứa đừng khách sáo như thế, có mệt hay không?"
Trang Triều Dương cùng Miêu Niệm cười khẽ một tiếng, Trang Triều Dương hỏi,"Thanh Bách đâu? Làm sao không có gọi anh ấy đến?"
Miêu Chí quạt cây quạt nói: "Nó đang bận đó, bị điều tạm mấy ngày, phải mấy ngày nữa mới có thể trở về!"
Miêu Niệm hỏi,"Cha, Thanh Bách là?"
Miêu Chí vỗ đầu,"Coi cái đầu óc này của cha nè, chỉ lo giới thiệu người trong nhà, quên giới thiệu những người khác, Liên Thanh Bách, anh trai Mạt Mạt, đoàn tham mưu, còn có một đôi song sinh, Thanh Nhân ở pháo đoàn, Thanh Nghĩa xuống nông thôn, ở Dương Thành còn có một đứa út nữa, Thanh Xuyên, nó cả ngày đi theo ông nội nó, nhà chị gái con, là cả một nhà người đó."
Miêu Niệm nghe xong, nhân khẩu thật đúng là không ít, nhưng so với nhà họ Thẩm thì vẫn là ít, cũng không biết cha mẹ của ông ấy có sống tốt hay không, còn ông nội nữa, không biết có còn sống hay không?
Thẩm Phương giữa trưa làm đơn giản, rau hẹ xào sông tôm, dưa leo đập dập làm nộm, nấu con cá, lại làm bát canh. Thẩm Phương ngôi xuống nói: "Thời tiết quá nóng, cũng không làm nhiều, ăn đơn giản chút."
Miêu Niệm cùng Trang Triều Dương mấy ngày nay một mực ăn canh rau dại, đồ ăn như vậy đã là rất tốt rồi, hai người ăn vô cùng ngon miệng, phần đồ ăn cuối cùng cũng là bọn họ quét dọn.
Sau bữa ăn, Mạt Mạt muốn xuống lầu tiễn bà ngoại và mẹ, bị Thẩm Phương cự tuyệt,"Về sau cũng không phải không gặp được, tiễn cái gì? Nói không chừng qua đoạn thời gian nữa bà còn tới đó! Con vào phòng trông Tùng Nhân đi!”
Miêu Chí cũng không đồng ý, Điền Tình cười,'Được rồi, con quay về nhà đi."
Mạt Mạt chỉ có thể ở trong phòng, đứng ở cửa sổ nhìn, chờ xe đi xa, Mạt Mạt mới thu hồi ánh mắt.
Miêu Niệm cũng dẫn theo hai anh em Vân Kiến về nhà, căn nhà mới vừa rồi còn náo nhiệt vô cùng, hiện tại chỉ còn lại một nhà ba người Mạt Mạt.
Trang Triều Dương đã rất lâu không gặp vợ, ôm lấy Mat Mạt xoay hai vòng,'Đồng chí Mat Mạt, có nhớ chồng không hả?"
Mạt Mạt dùng hành động nói cho Trang Triều Dương, cô nhớ, rất nhớ, chủ động dâng nụ hôn.
Trang Triều Dương nơi nào sẽ bỏ qua cơ hội này, liếc nhìn đứa con trai ngủ thành như con heo con một cái, ôm lấy Mạt Mạt ra khỏi phòng ngủ, Mạt Mạt trừng mắt nhìn phòng khách,"Không được."
Trang Triều Dương cười khẽ,"Đi phòng vệ sinh." Mat Mat còn chưa nói chữ không ra khỏi miệng, Trang Triều Dương đã ôm người tiến vào, Mạt Mạt,".."
Bạn cần đăng nhập để bình luận