Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 937. Nhớ Nhung 1

Chương 937. Nhớ Nhung 1Chương 937. Nhớ Nhung 1
Mạt Mạt đi lên phía trước, không ngờ còn có nơi chuyên bán thịt, Mạt Mạt nhìn thấy có thịt bò, thịt dê, còn có cả thịt lợn.
Mạt Mạt kinh ngạc, giờ cá nhân có thể bán rồi ư? Sau đó chú ý đến cách ăn mặc của đồng chí bán thịt, đều thống nhất như nhau, được, hóa ra là người của công ty cung tiêu, Mạt Mạt nói mà, cá nhân không thể bán được, như thế nào cũng phải đợi đến sang năm.
Bởi vì là buổi sáng, giờ mới có hơn chín giờ, vẫn còn không ít thịt, nếu như là buổi chiều thì chẳng còn bao nhiêu thịt nữa.
Mạt Mạt mua một miếng thịt bò lớn, còn mua thêm một ít xương bò, thịt de cũng mua một ít, thịt lợn trong tiệm thực phẩm phụ cũng có bán, Mạt Mạt không mua, xách về rất nặng, không đáng tí nào.
Giờ đang là tháng tư, các loại dua muối tương đối nhiều, lại một một ít bắp cải và rau chân vịt, rau mùi cũng mua nhiều một chút.
Trong tay Mạt Mạt toàn là đồ, nhìn đống đồ trong tay cũng ngẩn ra, rất lâu rồi cô không dùng không gian, cũng sắp quên luôn cô là người có không gian rồi, cô đúng là ngốc mà, hiếm khó đến chợ lớn nhất một lần, không mua nhiều đem về, lần sau đến nữa thì không có thời gian, lần sau nghỉ thì cô phải đi thực tập rồi.
Mạt Mạt xách đồ đi thêm một vòng, tìm được chỗ không có người thì cất đồ đi, đợi một lúc cô mới ra ngoài, cẩn thận và thận trọng là bản năng.
Mạt Mạt đi theo dòng người đến chợ một lần nữa, lần này đi mua ở các sạp khác nhau, tới chỗ hải sản, Mạt Mạt mua một ít tôm và rong biển, thấy cá thu cũng mua một ít, cá thu chiên cực kì ngon, mọi người trong nhà đều thích ăn.
Cuối cùng lại mua thêm ít trái cây, chủng loại trái cây rất ít, không giống như ở tương lai, ăn trái cây không cần ăn theo mùa nữa rồi.
Lần mua đồ này của Mạt Mạt không cho vào không gian, làm một lần là được rồi, làm nhiều sẽ khiến người khác chú ý đến, Mạt Mạt từ trước đến giờ không coi người khác là kẻ ngốc, điều cô có thể làm chính là cẩn thận.
Ngồi xe trở ve nhà, đi lên lâu, đi đến cầu thang giữa các tầng thì cô lấy thịt trong không gian ra, cảm ơn thời đại này, không có camera khắp nơi, không có thiết bị giám sát.
Ở tương lai, bạn có không gian thích dùng lúc nào thì dùng? Đừng có mà đùa chứ, khắp nơi đều là camera và thiết bị giám sát, lúc nào cũng khiến bạn bị bại lội
Đồ nhiều hơn, Mạt Mạt hít một hơi, hai tay đầy đồ, nặng quá, phải đến hơn mười lăm cân.
Mạt Mạt cắn răng, rất lâu rồi không xách nhiều đồ như vậy, nặng đến đau hết cả tay.
Mạt Mạt đi từng bước từng bước lên lầu, đến cửa nhà mới thở phào nhẹ nhõm, trán đổ đầy mồ hôi. Mat Mat lây chìa khóa ra.
"Cha, cha tới rồi à?"
Liên Quốc Trung cầm lấy đồ trong tay con gái,"Con nói con xem, một mình con đi sao lại mua nhiều đồ thế này, xách về nhà mệt biết bao, nhìn mồ hôi trên đầu con kìa, tay có đau không!"
Mạt Mạt treo túi lên, đổi giày,'Con đi tới chợ lớn nhất trong thành phố, nhìn thấy thịt bò với thịt dê, vì thế mới mua nhiều hơn một ít, cha, mấy đứa trẻ đâu rồi!"
"Cha trông nhà, mấy đứa nó với mấy đứa nhà hàng xóm vào thành phố rồi, nói là đi vườn thú."
Mạt Mạt nói: "Cha đến cũng không điện thoại cho con, nếu như con biết cha đến, hôm nay con không đi thăm Triều Dương nữa rồi."
Liên Quốc Trung xách đồ đi vào bếp,"Cha lớn như thế này rồi còn có thể đi lạc sao? Con phải làm gì thì cứ làm, tự mình cha làm được."
Mạt Mạt nhìn cha toàn thân tràn đầy sức lực, hiện giờ cha là người có công việc đó nha,"Cha, lần này cha đến, ở đây một thời gian đi, cha vẫn chưa gặp anh cả nữa, đợi anh cả nghỉ phép rồi thì gặp anh ấy luôn!"
Liên Quốc Trung khoát tay,Gặp cái gì, nó đã không làm sao rồi, cha còn nhiều chuyện làm gì nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận