Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 409. Danh dự 1

Chương 409. Danh dự 1Chương 409. Danh dự 1
Tính tình của Tề Hồng nóng nảy, Hà Liễu lại nói cô dựa vào gia thế mà bắt nạt cô ta, gia phong của nhà họ Tề là chính trực ngay thẳng, sỉ nhục gia phong nhà cô, Tê Hồng xù lông rồi, há miệng đang định mắng.
Mạt Mạt lấy tay bịt miệng Tề Hồng lại: "Bình tĩnh một chút, giao cho tôi."
Hai mắt Tề Hồng sáng rực lên, gật đầu ra hiệu cho Mạt Mạt buông ra. Mạt Mạt buông Tề Hồng ra, Tề Hồng nhìn chằm chằm Hà Liễu, nghe thấy cô ta tiếp tục khóc, nghẹn ngào nói bản thân giận mà không dám nói gì ra sao.
Mạt Mạt gõ tay lên cửa sổ, chỉ số thông minh của Hà Liễu cực kỳ cao, nhanh như vậy đã phản ứng kịp, nắm lấy chỗ mà Tề Hồng để ý nhất ra tay, mò ra bảy tấc này cũng không tệ, hơn nữa còn lợi dụng nhân duyên của Tề Hồng ở đại viện không tốt lắm, nắm chắc lấy việc Tê Hồng dựa vào gia thế mà ức hiếp người khác, sau này Tê Hồng có suy nghĩ làm khó cô ta, cô ta cũng không sợ, thật sự là thông minh mài
Hà Liễu không nghe thấy Tề Hồng gào thét, lúc lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía tầng ba, vừa vặn đối đầu với ánh mắt trầm tư của Mạt Mạt, lần đầu tiên Hà Liễu hoảng hồn, luôn luôn có dự cảm chẳng lành, cô ta hối hận rồi, cô ta nói xong thì nên đi, không nên nghĩ tới việc chọc giận Tề Hồng, bây giờ cô ta muốn đi cũng không dám đi. Mat Mạt nhìn ve phía Hà Liễu, khóe miệng cong lên: "Hà Liễu, cô cũng là quân nhân, quân nhân để ý nhất là danh dự, điều này cô cũng biết phải không?"
Hà Liễu không hiểu vì sao Mạt Mạt lại hỏi như vậy, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Đúng."
Mạt Mạt đứng thẳng dậy: "Vậy tôi ở đây nói một chút, năm đó ông ngoại của tôi và ông Te là cùng chung chiến hào, bọn họ vô tư dâng hiến cả một đời, làm việc nghiêm chỉnh chính trực, làm sao mà qua miệng của cô lại thành dung túng cho cháu gái ức hiếp người khác rồi?"
Trên trán Hà Liễu chảy đầy mồ hôi lạnh, cô ta không dám đáp, người vây quanh nghe Mạt Mạt nhắc tới ông Miêu, ông Miêu ở quân khu mới, họ đều rụt đầu, suy tư đến nửa câu nói phía sau của Mạt Mạt, vấn đề này nếu như không trả lời tốt thì sự việc lại nghiêm trọng rồi.
Hà Liễu vội vàng phản bác: "Tôi không có ý này, tôi còn có việc đi trước."
Mạt Mạt thấy được Tiểu Lưu nghe thấy phong thanh mà đến: "Đừng, mình có vấn đề dĩ nhiên là phải phản ứng rồi, có oan ức cũng phải nói, ông Tề nhất định sẵn lòng nghe, nếu như thật sự Tề Hồng làm sai, không cần ông Tề, ông ngoại của tôi cũng chủ trì công đạo cho cô."
Mạt Mạt nói xong, gọi lớn: "Tiểu Lưu, làm phiền anh giúp tôi gọi điện thoại đến tổng bộ, tôi tìm lãnh đạo."
Tiểu Lưu mù mờ, anh ta cũng chỉ tới xem tình hình, còn chưa hiểu rõ chuyện gì, làm sao lại tìm ông Miêu rồi?"À, được."
Trong nháy mắt sắc mặt Hà Liễu trắng bệch, kéo Tiểu Lưu lại, khiến cho Tiểu Lưu đau hít vào một hơi, có thể thấy sức lực lớn biết bao nhiêu, Hà Liễu nói với Mạt Mạt: "Không cần, đều là hiểu lầm, không cần"
Tề Hồng bội phục Mạt Mạt muốn chết, hung hăng hôn lên mặt Mạt Mạt một cái, nghiêm chỉnh nói: "Tôi cây ngay không sợ chết đứng, Hà Liễu, năm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, không phải cô nói oan ức sao? Tôi cũng gọi điện thoại cho cha tôi và cha chồng tôi, bảo bọn họ tới đây một chuyến, cô thấy thế nào?"
Hai chân Hà Liễu đều đang run lên, cô ta không dám, neu tới rồi, cô ta thật sự xong đời, hai mắt cô ta đảo một cái, ngất đi.
Tê Hồng còn lâu mới bỏ qua cho Hà Liễu: "Đừng giả vờ ngất đi như vậy!"
Tiểu Lưu mới đau đầu, sao lại ngã trên người anh ta, anh ta ấn vào nhân trung cô ả, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại: "Thật sự bất tỉnh rồi."
Tê Hồng bĩu môi: "Thật sự là hời cho cô ta."
Mat Mạt bật cười: "Cô đã thắng rồi, hôm nay bỏ qua đi, cô ta cũng sẽ không còn nhân duyên tốt gì nữa."
Tê Hồng vui vẻ: "Đúng vậy, ha ha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận