Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 928. Cỏ mọc đài 2

Chương 928. Cỏ mọc đài 2Chương 928. Cỏ mọc đài 2
Liên Mạt Mạt không thể làm công cho anh ta, bất luận cô đi đến một công ty nào, cũng đều là đối thủ cạnh tranh của anh ta, anh ta sẽ nhớ kỹ những người có thể trở thành người của quân địch, từ đó thúc giục chính mình tiến lên.
Nếu như Mạt Mạt biết biểu hiện của cô đã khơi dậy ý chí chiến đấu của thủ phủ thì nhất định sẽ vui vẻ, bản thân cô có mấy phân lượng cô cũng biết, cô có thể biểu hiện không tồi bởi vì cô tự tin, phần tự tin này bắt nguồn từ việc hiểu rõ hướng đi của kinh tế.
Nếu như quả thật theo như nguyên mẫu mà nói, Mạt Mạt không sánh bằng Nguy Vĩ, anh ta có thể trở thành thủ phủ, năng lực của anh ta là xuất sắc.
Mạt Mạt trò chuyện với Nguy Vĩ, anh ta sẽ nhằm vào một số vấn đề bén nhọn, loại tình huống này trước đây không có, Mạt Mạt sửng sốt một chút, trả lời sẽ cân nhắc.
Ánh mắt của Chu Tiếu cũng không ở trên người Hướng Hoa mà ở trên người Liên Mạt Mạt, cô ta đang so sánh, so sánh sự chênh lệch giữa cô ta và Liên Mạt Mạt.
Chu Tiếu nhìn thấy Mạt Mạt nói ngoại ngữ lưu loát, nghĩ đến chính mình, nhìn biểu hiện bình tĩnh vững vàng của Liên Mạt Mạt, nghĩ đến dáng vẻ căng thẳng vừa rồi của mình.
Đầu ngón tay Chu Tiếu nắm cái ly đã trắng bệch, Tôn Nhuy đi đến bên cạnh Chu Tiếu: "Chị dâu, sao chị vẫn cứ ngồi ở đây vậy?"
Chu Tiếu thu hồi ánh mắt: "Chị không nói được ngoại ngữ, không thể giúp Hướng Hoa chuyện gì, em thì sao? Sao lại cũng tới?"
Tôn Nhuy chỉ phía trước: "Phạm Đông và anh trai đang thảo luận, nên em tới đây, chị dâu, vừa rồi chị nhìn gì vậy?"
Chu Tiếu không chút nghĩ ngợi: "Liên Mạt Mạt, chị còn có thể nhìn ai chứ?"
Tôn Nhuy tìm một vòng, rất nhanh đã tìm được Mạt Mạt, ánh mắt nhìn về phía Chu Tiếu, Tôn Nhuy không hy vọng anh trai và Chu Tiếu có mâu thuẫn, bọn họ còn cần quan hệ của nhà họ Chu.
"Chị dâu, chuyện năm đó chỉ là một câu nói đùa, chị đừng nghe lời của mẹ em."
Tôn Nhuy không đề cập đến còn đỡ, Chu Tiếu là người kiêu ngạo, không nghe lời khuyên, lạnh mặt: "Được rồi, chị không muốn nghe, em có thời gian khuyên chị thì đến khuyên bà mẹ hay làm chuyện tốt kia của em kìa, đừng gây thêm phiền phức cho bọn chị."
Tôn Nhuy bĩu môi, trong lòng cười lạnh, gọi là chị dâu thực sự coi mình là ai chứ, cô ta mặc kệ nhé, Chu Tiếu muốn đối đầu với ai thì đối đầu, không liên quan øì tới cô ta.
Tôn Nhuy đi rồi, Chu Tiếu lại càng ngày càng tích tụ cơn giận. Thấy đã buổi trưa rôi, trò chuyện xong thì hẹn ra ngoài ăn cơm, buổi tiệc rượu này cũng kết thúc, nói trắng ra là, chỉ là liên hệ tình cảm, tìm được đối tượng thích hợp để hợp tác.
Thẩm Triết không cần đối tượng hợp tác, anh ấy không có ước hẹn người khác, hỏi Mạt Mạt: "Buổi trưa cùng ăn cơm chứ?”
Mạt Mạt xua tay: "Không được, em phải về nhà ăn cơm, anh còn bận việc chứ!"
Thẩm Triết nói: "Vậy được, anh đưa em về trước."
Bên này tan cuộc gần hết, Phạm Đông tìm tới Thẩm Triết: "Anh Thẩm thật sự là có duyên, buổi sáng chúng ta đã gặp rồi, tôi mới học lái xe, buổi sáng thật sự xin lỗi, đụng vào xe của anh, tôi áy náy vô cùng, như này, anh cho tôi một cơ hội, để cho tôi nhận lỗi với anh, buổi trưa tôi mời anh ăn cơm thì thế nào?"
Mạt Mạt nhìn về phía Phạm Đông, mấy ngày không gặp, thật sự là rửa mắt mà nhìn, quả nhiên buôn bán là rèn luyện con người nhất, mồm mép Phạm Đông trơn tru.
Thẩm Triết cũng là thương nhân, đưa tay không đánh mặt người cười, giả vờ thì ai cũng sẽ giả vờ, chỉ xem ai là bạch cốt tỉnh thôi, chút đạo hạnh ấy của Phạm Đông, trong mắt Thẩm Triết vẫn còn chưa đủ.
Thẩm Triết khách khí nói: "Thật không may, tôi còn có chuyện phải làm, chỉ là trây chút sơn, không có chuyện øì to tát cả, không cần phải nhận lỗi." Phạm Đông thật vất vả mới có thể nói chuyện với Thẩm Triết, cơ hội này mà bỏ qua, còn không biết bao giờ mới lại có cơ hội, Phạm Đông nói: "Một bữa cơm thôi mà, không tốn bao nhiêu thời gian."
Thẩm Triết nói: "Thật sự xin lỗi, tôi quả thực có chuyện phải làm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận