Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 856. Địa vị 2

Chương 856. Địa vị 2Chương 856. Địa vị 2
Địa vị 2
Ông Khâu nói: "Thẩm Triết là người bên nhà bà ngoại của cháu à?"
Mạt Mạt gật đầu: "Dạ, là cháu trai của ông cậu cháu ạ.”
Ông Khâu cười: "Ông đã từng hỏi ông ngoại cháu vê người nhà của bà ngoại, nhưng mà ông ngoại cháu không nói một lời nào cả, ông còn tưởng rằng không còn người nhà nữa. Thì ra đều ở nước ngoài hết. Khó trách ông ngoại cháu không nói cho ông nghe."
Mạt Mạt cười gượng, quan hệ giữa ông ngoại và ông Khâu rất tốt, nhưng việc này có liên quan đến quan hệ ở nước ngoài, lúc ấy càng ít người biết càng tốt.
Ông Khâu cũng hiểu được, nếu là ông ấy thì ông ấy cũng sẽ giấu thật kỹ: "Ông có nghe cha nuôi cháu nói, nhà họ Thẩm ở nước ngoài cũng có địa vị à?"
Mạt Mạt nhìn về phía Khâu Văn Trạch, cô ấy không nói mà, làm sao cha nuôi lại biết được?
Khâu Văn Trạch nhìn ra nghi hoặc, giải thích: "Thành phố Z có không ít người Hoa kiều và người nước ngoài. Người đàn ông hôm nay đến đón Thẩm Triết thì cha cũng biết đấy. Bình thường mãy người nước ngoài đều có dáng vẻ kiêu ngạo hết, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông kia thì lại rất khách khí. Sau đó cha có hỏi thăm, mới biết đó là người của công ty châu báu Thẩm thị. Tính ra châu báu Thẩm thị là một trong những thương hiệu lớn đấy."
Mạt Mạt nói: "Thì ra là vậy, quả thật nhà họ Thẩm ở nước ngoài kinh doanh châu báu, mà việc làm ăn cũng được lắm."
Khâu Văn Trạch nghe được Mạt Mạt chính miệng thừa nhận, trong lòng càng thêm chắc chắn.
Ông cụ Khâu nói: "Mạt Mạt, vậy thì cháu giúp chúng ta mời anh họ cháu đến nhà chơi. Chúng ta cũng thật lòng muốn hợp tác, nhà họ Khâu tuy rằng không phải là gia tộc lớn gì, nhưng vẫn có một chút năng lực, ở trong nước vẫn có thể giúp được anh cháu."
Mạt Mạt gật đầu: "Cháu sẽ nói với anh họ."
Mạt Mạt không biết nhà họ Thẩm gia còn lưu lại bao nhiêu người ở trong nước, nhưng thế sự vô thường, đã qua gần nửa thế kỷ, cảnh còn người mất. Cho dù có lưu lại mấy phần ân tình thì phần lớn những người đó cũng đã chết già rồi, con cái của họ cũng chẳng mấy ai nhớ kỹ phần ân tình đó nữa.
Mà những người còn sống còn lưu lại, đã qua rất nhiều năm không tiếp xúc với nhà họ Thẩm nên đã sớm có tâm tư khác rồi.
Hơn nữa Mạt Mạt cho rằng, nhà họ Thẩm sẽ không lưu lại bao nhiêu người cả, bởi vì Mạt Mạt hiểu đạo lý thì nhà họ Thẩm cũng hiểu.
Trên thế giới khó đoán nhất chính là lòng người, căn cứ vào sự khiêm tốn của nhà họ Thẩm thì nhà họ Thẩm sẽ không làm chuyện vẽ rắn thêm chân.
Trương Ngọc Linh xuống lầu thấy mọi người đã nói chuyện xong liền kéo Mạt Mạt lên lầu. Trương Ngọc Linh mua cho Mạt Mạt không ít quần áo, cùng với rất nhiều áo khoác nữa.
Trương Ngọc Linh nói: "Đây đều là do công ty mua được ở nước ngoài, đều là mấy nhãn hiệu nước ngoài hết. Con qua đây thử xem."
Mạt Mạt rất thích cái áo khoác màu nâu nhạt: "Mẹ nuôi, mấy bộ quần áo này đắt tiền lắm phải không?"
Trương Ngọc Linh nói: "Đúng là không rẻ, cao gấp đôi so với hàng trong nước. Mẹ đã xem chất liệu, cũng tương tự nhau. Cái đáng chú ý nhất chính là thiết kế. Ngành thời trang đúng là một ngành bùng nổ mà, thảo nào lại có nhiều người đổ xô vào kinh doanh thời trang như thế. À đúng rồi, xưởng may bỏ hoang ở thành phố Z đã được mua lại rồi đấy."
Mạt Mạt kinh ngạc: "Ai mà có thủ bút lớn vậy ạ, lúc này mới bắt đầu năm mới mà đã mua luôn xưởng may rồi."
Trương Ngọc Linh nói: "Là một công ty ở thành phố G. Không phải chúng ta vẫn luôn lấy hàng hóa của thành phố G đó sao? Người ta nhìn trúng cơ hội, vì để giảm chỉ phí mà lấy lại xưởng may luôn."
Mạt Mạt nói: "Thật có đầu óc làm ăn."
"Chúng ta không nói về bọn họ nữa, để mẹ xem chút đã nào, mẹ đã nói màu sắc này hợp với con nhất mà." Mat Mat đứng trước gương xoay hai vòng, quả thật rất đẹp.
Đáng tiếc bên này là ở phương nam, vào mùa đông nhiệt độ đều cỡ hai mươi bảy hai mươi tám độ, không mặc được áo khoác, vừa mới mặc vào liền đổ mồ hôi, Mạt Mạt vội vàng cởi ra.
Trương Ngọc Linh gấp quần áo: "Đúng rồi, gần đây ở thành phố Z vẫn bàn tán sôi nổi đấy. Mẹ nghe nói, có người mời đạo diễn thành phố G đến, muốn làm phim."
Bạn cần đăng nhập để bình luận