Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 480. Giấu không nổi 2

Chương 480. Giấu không nổi 2Chương 480. Giấu không nổi 2
Giấu không nổi 2
Mạt Mạt đè tay Trang Triêu Dương: "Em kể cho anh nghe một câu chuyện nhé!”
Tay Trang Triều Dương vẫn không dừng lại: "Câu chuyện øì?"
Mạt Mạt: "Anh không dừng tay thì em kể kiểu gì, anh làm thế chẳng phải sẽ khiến em mất tập trung à?
Mau dừng lại, em kể chuyện, chuyện này thú vị lắm."
Tráng Triều Dương lật người đè lên người Mạt Mat hôn lên cái miệng đang lam nhảm của cô, Mạt Mạt: "Ưm ưm”"
Sáng sớm Mat Mat lười biếng, Trang Triều Dương đã đi làm, Mạt Mạt vươn tay xem giờ, đã tám giờ. Cô vò mái tóc rối bù, nhìn những quả mận đỏ trên cánh tay, thầm nguyên rua một câu cầm thú. Trang Triều Dương thật sự kìm nén lắm rồi, may mà anh có chừng mực, không làm bé con bị thương.
Mạt Mạt lấy bộ quần áo sạch mà Trang Triều Dương nhét trong chăn ra, mặc vào người, mở rèm ra, tuyết dày biến thành tuyết nhẹ.
Mạt Mạt nhìn xuống dưới lầu, không có dấu vết đã được dọn dẹp, xem ra là đợi tuyết ngừng rơi. Mạt Mạt ăn sáng, cởi vỏ chăn ra giặt, giặt xong cũng đã mười giờ. Mat Mat lay ra một con gà rừng, gà rừng mùa đông không mập bằng mùa thu, vặt lông xong chỉ còn nặng khoảng một cân, thịt không có bao nhiêu, chỉ có xương, cô chỉ có thể cho thêm nấm.
Buổi trưa làm món gà rừng hầm với nấm, khoai tây sợi và món chính là bánh bột ngô.
Trang Triều Dương trở về ăn cơm xong lại đi, bọn họ vẫn đang dọn tuyết. Sau khi Mạt Mạt dọn dẹp nhà cửa thì Tiểu Lưu ở dưới lầu gọi mọi người xuống lầu quét tuyết.
Tôn Tiểu Mi đi đến bên cạnh Mạt Mạt: "Để tôi giúp cô nhé, lát nữa cô làm ít hơn."
"Cảm ơn."
Tôn Tiểu Mi cười nói: "Đừng khách sáo, thật ra tôi vẫn luôn muốn xin lỗi cô."
Mạt Mạt: "Vì kỳ thi năm đó?"
Tôn Tiểu Mi nói: "Đúng vậy, chính là chuyện năm đó, tôi ghen tị với cô nên mới nhắm vào cô."
Mạt Mạt thấy Tôn Tiểu Mi xin lỗi chân thành: "Tôi chấp nhận."
Tôn Tiểu Mi vui vẻ: "Cám ơn."
Mạt Mạt và Tôn Tiểu Mi không thể trở thành bạn được, họ là hai loại người, mối quan hệ của họ là ở cùng một thành phố, đồng nghiệp, hàng xóm, chỉ có như vậy thôi, sẽ không tiến thêm một bước nào nữa.
Tôn Tiểu Mi sẽ không tiến thêm bước nào nữa, Mạt Mạt cũng vậy, nếu không phải là đồng nghiệp, hai người họ hẳn sẽ không có điểm giao thoa nào. Chị Vương xuống lâu, đưa con qua giúp Mat Mạt. Tôn Tiểu Mi thấy có người giúp Mạt Mạt nên rời đi, cô ta không muốn giao lưu với nhóm bạn của Liên Mạt Mạt.
Nhìn thấy Tôn Tiểu Mi rời đi, chị Vương thở dài nói: "Chị cảm thấy vợ của doanh trưởng Hứa không tệ, làm việc gọn gàng ngăn nắp, xinh đẹp. Sao cậu ấy lại nhớ thương người bên ngoài thế chứ!"
Mạt Mạt nghe vậy bèn hỏi: "Chị dâu, chị đã nhìn thấy gì sao?"
Chị Vương bảo con mình đi nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: "Tối hôm kia, có lẽ là tối quá nên chị nhìn không rõ, hình như chị nhìn thấy Hứa Thành kéo tay Hà Liễu."
Ngày hôm kia, chẳng phải là ngày khoan rừng thông sao?
Chị Vương đột nhiên phỉ nhổ một tiếng: "Em nói xem, cô gái ngoan sẽ không phá hoại gia đình người ta, thiếu đạo đức."
Mạt Mạt nhìn Tôn Tiểu Mi đang nói chuyện với mọi người đó ở đằng xa, đột nhiên cô ta quay đầu sang bên này. Chị Vương ngừng nói, cúi đầu tiếp tục xúc tuyết. Mạt Mạt biết Tôn Tiểu Mi đã nghe thấy giọng nói lớn của chị Vương khi nãy.
Tôn Tiểu Mi cau mày, có lễ cô ta không nghe rõ lắm, sau đó cô ta thả lỏng lông mày và tiếp tục trò chuyện với những người khác.
Chị Vương vỗ ngực, nói nhỏ: "Ôi, làm chị sợ chết khiếp. Em nói xem, sao lỗ tai của cô ấy lại thính như vậy? Nếu cô ay mà sang hỏi chị thì chị không tiện nói đâu, chị lại không bắt được tại trận."
Mạt Mạt dọn sạch tuyết xung quanh, Hứa Thành sẽ không giấu được lâu đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận