Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 285. Vận mệnh thực sự rất thần kỳ 1

Chương 285. Vận mệnh thực sự rất thần kỳ 1Chương 285. Vận mệnh thực sự rất thần kỳ 1
Vận mệnh thực sự rất thần kỳ 1
Trang Triều Dương nhìn về phía gương chiếu hậu, rũ mắt xuống, đóng sầm cửa lại rồi lưu loát khởi động xe, một chân dậm mạnh chân ga phóng thẳng ra ngoài.
Mạt Mạt sửng sốt, phản ứng của Trang Triều Dương chứng minh cô không nhìn lầm. Người đeo sọt, quần áo rách rưới tả tơi kia thật sự chính là chủ nhiệm Hướng. Trong lòng cô cảm thán, vận mệnh thật sự rất thần kỳ, địa phương mà chủ nhiệm Hướng bị chuyển xuống lại chính là ở gần với quân khu mới.
Hơn nữa nhìn thần sắc của Trang Triều Dương, rõ ràng đây không phải là lần đầu anh gặp lại chủ nhiệm Hướng.
"Ông ta ở thôn nào?"
Trang Triều Dương suy nghĩ một chút, Mạt Mạt tới đây sẽ theo quân, biết trước vẫn là tốt hơn: "Thôn Tiểu Câu."
Mạt Mạt: "Thật sự quá trùng hợp."
Trang Triều Dương châm chọc nói: "Đúng vậy, thật sự quá trùng hợp."
Cái mà Mạt Mạt càng để ý chính là: "Thôn Tiểu Câu cách quân khu xa không?" "Không xa lam, ở phía đông của bộ đội, nếu đi bộ thì mất một giờ đi đường, đi xe đạp thì mất hai mươi phút."
Mạt Mạt không nói nên lời, chỗ này thật sự quá gần, có phải cô tự hố mình rồi không? Sớm biết thôn Tiểu Câu gần như vậy, nhất định cô phải nghĩ biện pháp để đem Tôn Hoa và Liên Thu Hoa tới chỗ khác mới phải. Bây giờ thì tốt rồi, đem tới ngay bên cạnh mình luôn. Sau đó cô lại nghĩ lại, dù sao thì so với quấn lấy cha mẹ mình vẫn là tốt hơn.
Rất nhanh xe đã tiến vào bộ đội, Trang Triều Dương trực tiếp lái xe vào khu vực sinh sống của các gia đình, Mạt Mạt nhìn đám trẻ con đang nô đùa bên ngoài rồi hỏi: "Tất cả mọi người đã vào ở chưa?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừ, phần lớn đều đã chuyển đến rồi."
Xe bộ đội dừng ở dưới lầu, thu hút rất nhiều sự chú ý. Chị Vương thấy Mạt Mạt xuống xe, là người đầu tiên chạy tới: "Cô bé, em còn nhớ chị không?"
Mạt Mạt đương nhiên nhớ rõ, năm đó chị Vương còn nhờ cô hỏi thăm chuyện của Trang Triều Dương nữa mài
"Chị dâu Vương!"
Chị dâu Vương cũng nhớ tới chuyện năm đó, cười gượng: "Thật sự là có duyên phận, sau này chúng ta sẽ ở cùng một khu nhà rồi, trước đó chị dâu còn nhờ em giúp đỡ nữa, bây giờ nghĩ lại cũng thật là."
Mạt Mạt vội vàng ngăn lại: "Chị dâu Vương, em mới tới, sau này vẫn là nhờ chị chiếu cố cho em nhiều hơn."
Chị dâu Vương lúc này mới giật mình, suýt chút nữa đã nói lỡ miệng, cái này nếu để người có tâm nghe được còn không biết có bị truyền ra thành cái dạng gì! Liền sảng khoái cười cười: "Được rồi, có gì không hiểu em cứ đến hỏi chị dâu nhé."
Trang Triều Dương xách bưu kiện đứng bên cạnh Mạt Mạt, chị Vương biết ý tránh đường, Trang Triều Dương gật đầu, dẫn Mạt Mạt đi lên lâu.
Hai người Mạt Mạt vừa đi, những người xung quanh liền vây lấy chị Vương.
"Chị dâu Vương, chị biết vợ chưa cưới của doanh trưởng Trang à?"
Chị Vương cười: "Mấy người bọn tôi có người nào không biết đâu chứ?"
Quân khu mới được thành lập vào năm 1964. trung đoàn của Trang Triều Dương là đến năm 1966 mới được điều tới đây. Gia đình các quân nhân sau hai năm đã cơ bản hợp lại với nhau, mấy người chị dâu Vương sau này mới tới, phải mất hai năm mới có thể dung nhập vào.
Sau đó khu nhà dành cho thân nhân được xây dựng, rất nhiều người kéo gia đình đến đây, người ở trong khu nhà này lại càng thêm lộn xộn.
Chị Vương mấy hôm nay đều gặp mọi người, cũng không muốn nói chuyện phiếm với bọn họ: "Tôi còn phải giặt quần áo nữa, đi lên trước đã nhé."
Chị Vương là người biết chuyện nhưng đã đi rồi, những người còn lại cũng giải tán.
Trang Triều Dương mở cửa: "Vợ ơi, mau vào nhà đi"
Mạt Mạt bước vào, sửa lại: "Xin hãy gọi em là đồng chí Liên Mạt Mạt, hai chúng ta chưa nhận giấy chứng nhận kết hôn đâu."
Trang Triều Dương đóng cửa lại: "Trong lòng anh, hai chúng ta đã nhận giấy chứng nhận kết hôn từ lâu rồi."
Mạt Mạt không thèm để ý tới Trang Triều Dương nữa, bây giờ cô càng ngày càng không thể nói lại anh, tự mình bắt đầu tham quan ngôi nhà.
Căn nhà này là một căn nhà có hai phòng ngủ, phòng ngủ chính khá lớn, có một cái giường đôi, một cái bàn, ngoài ra không có một cái gì nữa cả, thực sự trống huơ trống hoác, ngay cả tủ quần áo cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận