Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 753. So sánh 1

Chương 753. So sánh 1Chương 753. So sánh 1
Mạt Mạt nhìn thoáng qua sổ ngoại tệ, nghĩ một lát, lấy ra 300 đưa cho Thanh Nghĩa: "Chỗ này em cầm đi."
Thanh Nghĩa xua tay: "Chị, giữ lại cho chị đi, nhà chị nhiều trẻ con, em cũng không cần nữa."
"Cầm lấy, sổ ngoại tệ rất hữu dụng, nhân lúc chưa quá hạn thì mua nhiều đồ ngon cho mấy đứa nhỏ và Mộng Nhiễm bồi bổ."
Cuối cùng Thanh Nghĩa chỉ lấy 200, còn lại thì sống chết không muốn.
Mạt Mạt và Thanh Nghĩa mua nhiều đồ quá, Thanh Nghĩa tìm người đến hỗ trợ, Mạt Mạt mua đồ chở hết một chuyến xe lớn.
Đồ đạc quá nhiều, phải vận chuyển trước tới nhà ga Mạt Mat đựng hết mấy đồ thịt hộp và bánh trái trong một cái hòm, gửi vận chuyển chung một chỗ.
Những thứ này đều là những món hàng lớn, với lại phải nhẹ tay, Mạt Mạt điền tờ đơn, phí gửi vận chuyển rất đắt, một kiện 10 đồng, bảy kiện 70 đồng.
Mạt Mạt gửi vận chuyển xong, thì đến bưu điện gần nhất gọi điện thoại, bảo người nhà trưa mai đi đón.
Miêu Chí nhận điện thoại, ngoài miệng thì oán trách cháu gái mua đồ cho bọn họ, trong lòng thì vui vẻ sớm nở hoa rồi, cúp điện thoại nói với vợ: "Tôi nói đúng chưa, con bé Mạt Mạt kia, nhất định sẽ mua đồ tặng trở lại, bà xem đứa nhỏ này, suy nghĩ chu đáo vô cùng."
Thẩm Phương trợn mắt liếc nhìn chồng một cái: "Sang năm còn có thể gửi tiền nữa, sau này sổ ngoại tệ nhiều nữa, con bé này là có tâm tư."
Miêu Chí cười: "Mạt Mạt biết sẽ gửi thêm tiền, nhưng mà con bé này sẽ không ăn một mình."
Thẩm Phương bật cười: "Quả thực là vậy, con bé này giống tôi."
Miêu Chí không phục: "Rõ ràng là giống tôi."
Thẩm Phương hừ một tiếng: "Nhưng ông không có anh chị em gì cả."
Miêu chí: "..."
Chọc đúng nỗi đau của ông, ông là độc đinh nhà họ Miêu.
Mạt Mạt về đến nhà, mặc dù cái đồ chơi tủ lạnh này thập niên 50 đã có rồi, nhưng người mua cũng không nhiều, cho dù là mua giữa mùa đông, vẫn như cũ khiến cho người khác hâm mộ đỏ mắt.
Cái đồ chơi tủ lạnh này, giá thì đắt, còn cần phiếu, so sánh với sự nóng bức ở thủ đô, thì tủ lạnh rất được ưa chuộng.
Mạt Mạt tiễn vị chuyên gia kia đi rồi, An An vây quanh cái rương cao bằng cậu bé: "Mẹ, cái này chính là tủ lạnh ạ?"
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng vậy, cái này chính là tủ lạnh, mùa hè, có thể mua rất nhiều kem không sợ chảy, cũng có thể mua nhiều thịt không sợ biến chất”
An An vui vẻ nhảy dựng lên: "Quá tốt rồi."
Vân Kiến giúp chị sắp xếp tủ lạnh xong, Mạt Mạt không cắm điện, bây giờ là mùa đông, tác dụng của tủ lạnh cũng không nhiều.
Mat Mạt lẫy ra mảnh vải đã vẽ xong phủ lên trên tủ lạnh, rất đẹp.
Mạt Mạt xách về nhà cái túi, lấy kẹo sữa và thịt hộp ra, cầm lấy một nắm kẹo sữa để lên bàn trà, ai muốn ăn thì lấy là được.
Mạt Mạt thu dọn đồ đạc xong, lấy trong ví ra sổ ngoại tệ 50 đưa cho Vân Kiến: "Chị thấy có từ điển nước ngoài, có mấy loại, chị không biết em cần cái nào, em cầm lấy, tự đi mua đi."
Vân Kiến nhận lấy: "Vâng ạ."
Sổ ngoại tệ trong túi Mạt Mạt còn không đến 300, những thứ này phải sử dụng cho tốt.
Hôm nay là ngày dùng tiền thoải mái nhất kể từ lúc Mạt Mạt trọng sinh đến bây giờ, nhìn thoáng qua Vân Kiến, cười: "Ngày mai chị đi chung với em."
Vân Kiến cong khoé mắt, cười: "Vâng."
Sáng hôm sau, Mạt Mạt làm cơm cho Tùng Nhân và Vân Bình, cho mang theo thịt hộp.
Vân Kiến mua sách và từ điển ngoại văn, Mạt Mạt bắt đầu càn quét, bây giờ mua toàn là đồ ăn, tiêu không còn một mảnh nào rồi về nhà.
Mua 30 cân gạo, 30 cân bột mì, 30 cân thịt heo, 10 cân đậu phụ, hai cái chân giò hun khói, hai hộp bánh bích quy.
Nhà bếp của Mạt Mạt lại được lấp đầy rồi, buổi tối bọc sủi cảo.
Tùng Nhân ăn cơm xong, đứng trước gương, ngắm nghía một vòng, cậu bé cảm giác mình mập lên một vòng rồi, hình như lại biến về thành Tùng Nhân béo ị rồi.
Tùng Nhân nhìn thoáng qua bánh bích quy, quả quyết lao đến bánh bích quy, mập thì cũng đã mập rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận