Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 415. Người cha cặn bã 1

Chương 415. Người cha cặn bã 1Chương 415. Người cha cặn bã 1
Thanh Nghĩa nhìn thoáng qua Mộng Nhiễm: "Em định buổi chiều đi."
Mat Mat nói: "Ngày mai hang đi, đến thăm ông ngoại đã."
Thanh Nghĩa mờ mịt: "Ông ngoại? Chị đùa em đấy à?"
Mạt Mạt hừ một tiếng: "Không đùa, em đi rửa ráy mặt mũi sạch sẽ đi, buổi tối đến."
Thanh Nghĩa sửng sốt: "Vì sao bây giờ không đi?"
"Ông ngoại đi họp, tối mới về."
Thanh Nghĩa có một bụng đầy nghi vấn, nhưng chị gái rõ ràng là muốn cho cậu sợ hãi, cậu cũng chỉ có thể chịu đựng sự tò mò, sau đó hỏi: "Buổi tối hôm nay em ở chỗ nào?"
Mạt Mạt cũng buồn rầu, ở nhà ông ngoại không thích hợp, phòng cho khách nhà anh cả thì lại trống ngay cả cái giường cũng không có, nhà cô có phòng cho khách nhưng chỉ có một cái, Mạt Mạt nhìn lướt qua phòng khách: "Em và Khởi Hàng ở phòng khách ngả ra đất nghỉ, Mộng Nhiễm ở phòng cho khách."
Thanh Nghĩa: "Được."
Mộng Nhiễm xua tay: "Em, em ngả ra đất nghỉ là được."
Mạt Mạt: "Em là con gái, không tiện."
Mạt Mạt nhắc tới Khởi Hàng, Thanh Nghĩa mới nhớ tới: "Khởi Hàng đâu? Sao cậu ay không ở nhà?"
"Nó đang ở trong đội ngũ huấn luyện, buổi trưa mới về. "
Thanh Nghĩa có hơi thất vọng: "Ồ."
Mạt Mạt hỏi: "Cuộc sống ở viện thanh niên trí thức thế nào?"
Vẻ mặt Thanh Nghĩa đau khổ, nhếch miệng: "Ăn không no, em thậm chí phải ăn rau dại rất nhiều ngày, một món có mỡ dầu cũng không có."
Mạt Mạt đứng lên, trở về phòng lấy phiếu thịt, mẹ nuôi cho phiếu thịt bốn cân, cô vẫn luôn chưa dùng, cô lại tích cóp được phiếu thịt của hai tháng, được 8 lạng, cả thảy 4 cân 8 lạng, lấy ra 2 cân 8 lạng, lại lấy ra phiếu đậu phụ, đưa cho Thanh Nghĩa: "Em đến nhà Tề Hồng mượn xe đạp, đến cửa hàng thực phẩm phụ ở trấn trên mua thịt và đậu phụ về, nếu như có những phần khác của heo thì cũng mua về, bình thường không cần đến phiếu."
Thanh Nghĩa nhận lấy phiếu: "Chị, chị còn muốn mua cái gì nữa không?”
Mạt Mạt suy nghĩ một chút: "Nếu thấy có bán miến thì mua về một ít, buổi trưa hầm gà rừng với miến."
"Chị, không phải là ăn tối à?"
"Buổi tối ăn sủi cảo, làm sủi cảo, mau đi đi, thời gian không còn sớm nữa."
Thanh Nghĩa vui vẻ ôi lên một tiếng, Mạt Mạt vỗ xuống trán, lấy từ trong túi quần ra mười đồng: "Từ khi mang thai, trí nhớ có hơi kém, quên mất không đưa tiền cho em."
Thanh Nghĩa vỗ túi: "Trong túi em còn tiền."
Mạt Mạt nhét cho Thanh Nghĩa: "Đến nhà chị, sao có thể lấy tiền của em, mau đi đi."
Thanh Nghĩa nhận tiền, nhìn về phía Mộng Nhiễm, Mạt Mạt nói: "Mộng Nhiễm ở lại giúp chị làm chút việc."
Thanh Nghĩa biết lòng dạ chị gái rất mềm yếu, Mộng Nhiễm tâm địa thiện lương, chị gái sẽ không làm khó Mộng Nhiễm. Cậu đi về phía cửa. Thanh Nghĩa vừa đi, Mộng Nhiễm càng thận trọng hơn, Mạt Mạt mặc áo khoác: "Giúp chị thái củ cải sợi, biết không?”
Mộng Nhiễm vội vàng nói: "Biết ạ."
Mạt Mạt lấy ra củ cải yêu thích hôm qua, làm mẫu cho Mộng Nhiễm: "Rất đơn giản, thái thành sợi mảnh như này là được."
Mộng Nhiễm rửa tay trước, mới nhận lấy dao thái, Mạt Mạt nhường chỗ lại, Mộng Nhiễm bắt đầu có chút căng thẳng, thái không đều đặn, sau đó trạng thái nhập tâm, kỹ thuật cắt thái coi như không tệ, kích thước đều đặn, xem ra ở nhà cũng đã nấu cơm lâu rồi.
Mạt Mạt rửa ớt, tuỳ ý hỏi: "Em mấy tuổi thì nấu cơm?”
Mộng Nhiễm: "Sáu tuổi, sau khi mẹ em qua đời, chính là em đảm nhiệm nấu cơm." Sáu tuổi? Mat Mạt suy nghĩ một chút lúc cô sáu tuổi cao bao nhiêu, sáu tuổi không cao lắm, với lên nồi trên kệ bếp vẫn rất tốn sức, Mạt Mạt cau mày: "Cha em đâu? Yên tâm để một mình em làm?"
Dao trong tay Mộng Nhiễm tạm ngừng: "Lúc ấy mẹ kế sắp sinh, ông ấy trông mong em trai sinh ra."
Mạt Mạt tính toán thời gian có chút không đúng, không phải mẹ Mộng Nhiễm vừa mới qua đời à, lại là một người đàn ông cặn bã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận