Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1757. -

Chương 1757. -Chương 1757. -
Mạt Mạt: "Dương Phong trở về rồi hả?"
Tùng Nhân gật đầu: "Trở về rồi, Dương Lâm vừa trở về không bao lâu, bác Dương đã về rồi."
Hiện tại Dương Phong đã trở về, việc này xem ra là sự thật, Mạt Mạt cau mày: "Thật sự mất trí nhớ rồi hả?"
Tùng Nhân: "Con cũng nghỉ ngờ, nhưng Dương Lâm không phải người lừa gạt, con cũng tự mình đi xem, bất cứ ai Đại Song cũng không nhận ra, Tiết Nhã dẫn Đại Song đến nơi ở ban đầu, buổi chiều còn dẫn Đại Song đến những nơi quen thuộc, Đại Song cứ thế không nhớ ra được."
Mạt Mạt cảm thấy bây giờ lớn chuyện rồi, nếu như Đại Song chỉ là để lại vết sẹo, thật ra cũng không có chuyện øì, huống chỉ là ở trên trán, để tóc mái xuống, sẽ không quá ảnh hưởng.
Nhưng Đại Song mất trí nhớ rồi, xấu chính là ở chỗ này, mất trí nhớ rồi, còn là do Dương Lâm tạo thành, vậy thì có chút hố, Dương Lâm chỉ có thể nắm mũi mà nhận.
Mạt Mạt lại không gặp được Đại Song, muốn phán đoán Đại Song có mất trí nhớ hay không cũng không biết: "Mặc kệ Đại Song đi, chúng ta ăn cơm."
Suy cho cùng chuyện của Đại Song là chuyện của nhà họ Dương, Mạt Mạt mặc kệ Đại Song có phải thật sự mất trí nhớ như vậy hay không, cũng không liên quan đến nhà bọn họ, nghĩ như vậy, Mat Mat cũng không nghĩ nữa.
Ngày thứ ba, Mạt Mạt nghe Tôn Nhuy nói, Dương Lâm giúp Đại Song huỷ bỏ hợp đồng, hơn nữa sau khi huỷ hợp đồng, vậy mà Đại Song lại ngoan ngoãn đến trường.
Trước kia Đại Song cũng sẽ không đi học, bữa đực bữa cái, bởi vì Đại Song dự thi âm nhạc, đối với lớp học văn hóa thật sự không coi trọng.
Nhưng Đại Song đi học rồi, chuyện này khiến cho Mạt Mạt kinh ngạc, Mạt Mạt vẫn muốn gặp Đại Song, đáng tiếc, Tùng Nhân và Tâm Bảo đều đi rồi, Mạt Mạt cũng chưa từng gặp.
Giai Giai ngược lại là gặp được, nhưng ở trong mắt Giai Giai, Đại Song là một người biết giả vờ, Mạt Mạt hỏi cũng như không.
Về phần Thất Cân, ban ngày đến trường, tối mới vê nhà, cũng chỉ là đụng phải Đại Song.
Dương Lâm không buông bỏ chuyện trị liệu cho Đại Song, cho nên đến thủ đô, hỏi một chút người có uy tín, nếu như có thể thì dẫn Đại Song đến khám một chút.
Dương Lâm vừa đi vừa về cũng nhanh, chưa tới hai ngày, dẫn Đại Song đi.
Nhà Mạt Mạt, Tùng Nhân và Tâm Bảo đều đi rồi, Tê Hồng cũng không sợ quấy rầy vợ chồng trẻ, buổi tối tới, nhắc tới Đại Song: "Mạt Mạt, con người thật sự có thể mất trí nhớ sao?" Mat Mạt nói: "Quả thực có va chạm ngoài ý muốn khiến cho mất trí nhớ, đầu Đại Song bị rách một vết lớn, mất trí nhớ cũng có khả năng."
Tề Hồng: "Nhưng tôi ấy à, cũng cảm thấy thật trùng hợp, Đại Song làm loạn một trận ở chỗ của cô, sau này đừng nghĩ đến việc vào đại viện nữa, không nghĩ rằng bởi vì một cái bạt tai của Dương Lâm, bây giờ thì hay rồi, thành công đi vào đại viện, cô xem một chút, tôi gặp mấy chị dâu, vậy mà nói Đại Song không hiểu chuyện, cũng rất đáng thương."
Mạt Mạt: "Con người ấy à, đều đồng tình với kẻ yếu, Đại Song trước kia cái gì cũng có thể làm thì không phải kẻ yếu, bây giờ không phải là như thế nữa, tự nhiên lại nghĩ tới tuổi tác của Đại Song."
"Cho nên mới nói trùng hợp, trước kia nhân duyên của Đại Song như thế nào, không nghĩ tới một lần mất trí nhớ ngược lại đã tẩy trắng không ít."
Mạt Mạt cười: "Được rồi, không nói tới Đại Song nữa, lần này trở về đã có kết quả rồi."
"ừỪ"
Chưa tới một tuần, Dương Lâm đã dẫn theo Đại Song quay về, chờ lúc Mạt Mạt về nhà, đại viện đã truyền khắp, Đại Song thật sự mất trí nhớ, sau này có thể nhớ lại hay không, toàn bộ đều nhờ người.
Tề Hồng cũng nghi ngờ, Mạt Mạt lại càng duy trì thái độ hoài nghi, chủ yếu là Mạt Mạt chưa gặp Đại Songl
Đáng tiếc Mạt Mạt quá bận rộn, ngay cả ngày nghỉ cũng không có, chuyện từ thiện có rất nhiều, hơn nữa nửa năm rôi cô không đi ra ngoài, lần này cần phải đi một chuyến.
Lần này Mạt Mạt đến vùng núi cao đất bazan, thật sự vô cùng nghèo, nghèo đến mức trẻ con đến trường là chuyện quá khó khăn.
Hiện tại không chỉ có một mình Mạt Mạt làm từ thiện, còn có một số công trình hi vọng, Mạt Mạt chú ý nhất chính là tin tức về từ thiện, ảnh chụp tuyên truyền khiến Mạt Mạt rung động, bọn nhỏ khát vọng đến trường, khát vọng tri thức, khát vọng được thay đổi vận mệnh.
Cho nên Mạt Mạt lựa chọn cũng là chỗ rất xa, nơi này trẻ con càng cần trợ giúp hơn.
Thập niên 90, nơi nào nghèo vẫn rất nghèo như cũ, nhất là những nơi thiếu nước, chuyện sinh tồn cũng là vấn đề, huống chỉ là tương lai của bọn nhỏ.
Mạt Mạt nhớ tới một bộ phim điện ảnh, vẫn là xem ở đời trước, cũng kể về việc cầu học.
Mạt Mạt không đi một chỗ, nhìn thấy ánh mắt khát vọng của bọn nhỏ, trong lòng Mạt Mạt lần lượt xúc động, cô cảm thấy, bản thân mình còn phải cố gắng.
Sức của Mạt Mạt quá nhỏ, ở trong lòng đã viết xong một bảng danh sách, dự định trở về thăm hỏi từng người.
Lần này Mạt Mạt ra ngoài, đi một tháng, khi về nhà, Thất Cân đã được nghỉ.
An An biết mẹ đi làm từ thiện, cũng biết nơi mẹ đến, cho nên lần này không dùng tổ chức của thây, ngược lại tìm bạn học cùng trong lớp cùng đi chữa bệnh từ thiện.
Đương nhiên vẫn phải dẫn theo giáo viên, bọn họ chưa có chứng chỉ hành nghề, chỉ có thể chẩn bệnh, sau đó giáo viên kiểm tra.
Mạt Mạt về nhà nhận được điện thoại của An An, cúp điện thoại cong môi, chữa bệnh từ thiện là cần thuốc, không có ông cụ Cát, thì quá có lỗi với chính mình rồi.
Mạt Mạt cũng không vòng vo: "Tôi bỏ tiền, giá thuốc gốc."
Ông cụ Cát là thương nhân, bây giờ còn chưa đoái hoài đến ngày tháng năm sinh, đương nhiên sẽ không đi ngược lại, cho giá gốc cũng là có giao tình của hai nhà, ômg cụ Cát đương nhiên đồng ý.
Về phần tương lai cháu gái có thể nghĩ đến nhà chồng hay không, thì để sau rồi lại nói tiếp.
Mạt Mạt giúp An An giải quyết được chuyện thuốc men, sau đó đến thăm hỏi Kỳ Dung.
Mạt Mạt đột nhiên đến, Kỳ Dung rất giật mình: "Đây là lần đầu tiên cô đến đây, người bận rộn như tổng giám đốc Liên có thể tới, là có chuyện hải"
Hơn nữa lại là chuyện không nhỏ, Liên Mạt Mạt rất ít khi tự mình đi thăm hỏi, Kỳ Dung nhịn không được nhìn cặp công văn mà Mạt Mạt mang vào, nhất định có việc.
Mạt Mạt nhấp ngụm cà phê, nói thật, cô thật sự không thích cái thức uong này, nhưng Kỳ Dung đang quay lại, cô cũng nếm thử.
Mạt Mạt để tách cà phê xuống: "Anh cũng biết tôi làm từ thiện."
Trong lòng Kỳ Dung nắm chắc, đây là có liên quan đến từ thiện, cau mày: "Cô cần tôi hỗ trợ?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Không phải, tôi tới để tuyên truyền từ thiện, ừm, chính là tuyên truyền."
Khoé miệng Kỳ Dung giật giật, cái gì mat tuyên truyền, thật ra chính là hy vọng anh ta cũng có thể làm từ thiện: "Tôi hiểu."
Mạt Mạt ngẩng đầu: "Cho nên?"
Kỳ Dung: "Không phải tôi không muốn làm, là tôi có quá nhiều chuyện bận rộn, cô cũng thấy đấy, hiện tại tôi đang điều chỉnh tập đoàn, rất nhiều lúc đều phải bận bịu, còn làm từ thiện tôi có lòng nhưng không có sức, như này, tôi có thể đưa tiền trực tiếp, cô tới giúp tôi thế nào?"
Mạt Mạt xoè tay ra: "Tôi sẽ không tiếp nhận, anh cũng biết, kỳ thật anh có thể thành lập một hạng mục từ thiện, tuyển mấy người quản lý là được, giống như em trai tôi, làm cũng rất không tệ. "
Kỳ Dung lại cảm thấy phiền phức, anh ta càng thích dùng tiền trực tiếp giải quyết, thêm người còn không bằng đi làm những việc khác, đây là vấn đề mấu chốt, cũng không phải ban đầu không muốn làm từ thiện.
Mà chính là suy nghĩ của anh ta, con người có thể sáng tạo ra càng nhiêu giá trị hơn.
Thật ra còn có một chút, chính là không có lòng trung thành sâu như vậy, đây là nguyên nhân từ nhỏ không lớn lên ở trong nước, anh ta có thể đưa tiền, thì cũng không muốn tự thân vận động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận