Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 562. Có người tìm 2

Chương 562. Có người tìm 2Chương 562. Có người tìm 2
Có người tìm 2
Mạt Mạt chỉ vào bàn chân nhỏ của Tùng Nhân: "Tuy rằng mẹ con cũng hay làm ổ ở nhà, nhưng từ khi có con, mẹ rất ít khi ra khỏi nhà, bao giờ con mới lớn lên đây!"
Tùng Nhân phớt lờ mẹ và kiên trì tập lật.
Mạt Mạt thực sự rất buồn chán, cô thực sự muốn ra ngoài đi dạo.
Cũng may chị Vương tới chơi, Mạt Mạt ôm Tùng Nhân, chị Vương nói: "Chị thấy mẹ em đi ra ngoài, biết em ở nhà buồn chán nên tới tán gẫu với em."
Mạt Mạt nói: "Chị dâu, chị tốt quá, em đang chán lắm đây!"
"Làm mẹ là như vậy đấy, khi nào Tùng Nhân có thể đi ra khỏi nhà sẽ ổn thôi, em nhịn đi."
"Làm mẹ không dễ dàng, mẹ là người vĩ đại nhất."
"Đúng vậy, chúng ta là người vĩ đại nhất. Em mới chỉ có một đứa, nào có thêm đứa nữa thì mỗi ngày ầm ï không dứt, có lúc muốn nhét chúng nó vào lại."
Mạt Mạt mỉm cười: "Bọn Đại Mãnh đâu chị?"
"Đang chơi dưới lầu đó, không thể ngồi yên một chỗ, đến giờ ăn cơm mới quay về."
"Bé trai đều như vậy cả, hai ngày nay em đứng ở cửa sổ phát hiện khu nhà của chúng ta hình như có nhiều người đến?”
Chị Vương thở dài: "Cuộc sống vất vả, có nhà gặp thiên tai, ở nhà không sống nổi nữa nên chỉ có thể nương nhờ họ hàng."
"Lâu đài cũng không phải là cách."
"Đúng là chẳng ra gì, lương thực nhà ai mà chẳng có hạn, vốn dĩ lương thực hỗ trợ khu vực bị thiên tai đang xây dựng lại không đủ, lại có thêm mấy người tới, mâu thuẫn ngày càng nghiêm trọng. Em đợi mấy ngày nữa xem, kiểu gì chẳng đánh nhau cả ngày."
Mạt Mạt lo lắng hỏi: "Chị dâu, nhà chị thì sao? Thế nào rồi?"
Chị Vương nói: "Nhà chị không sao, ở phía bắc mà, không có thiên tai gì."
"Vậy thì tốt."
"Nhà chị đông con, may mà cả nhà không sao. À đúng rồi, chị kể cho em nghe một chuyện."
Mạt Mạt tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy chị?"
"Chị dâu Triệu, chính là người trên tầng chúng ta đó, người mà vốn có quan hệ tốt với em ý."
"Chị ấy làm sao ạ?"
Chị Vương bĩu môi: "Mấy ngày nay chị ta cứ quanh quẩn ở nhà chị và hỏi vòng vo, có mượn lương thực của em không."
May Mat cau mày: "Bây giờ em không qua lại với chị ấy nữa, tại sao chị ấy lại hỏi chị về chuyện này?"
Chị Vương đoán: "Chị đoán chị ta muốn mượn lương thực của eml”
Mạt Mạt hiểu ra, chị dâu Triệu đang đợi, chờ có người mượn cô lương thực, như thế mới tiện đi xuống mượn lương thực của cô: "Có mượn thì em cũng không cho, nhân phẩm của chị ấy không tốt."
Chị Vương xúc động nói: "Một việc nhỏ phản ánh tính cách của một người, điều này quả thật đúng. Sau khi nghe bọn em nói, chị đã quan sát chị ta một thời gian, người này rất thích lợi dụng, hơn nữa còn làm điều đó rất giỏi. Em nói xem, ngày nào chị ta gặp ai cũng cười nói vui vẻ, chúng ta còn tưởng chị ta nhiệt tình, may mà phát hiện sớm, nếu không bị bán đứng cũng không biết!"
"Bây giờ chị ấy nhìn thấy em và Tề Hồng vẫn cười đấy!"
Chị Vương: "Chị coi như biết rõ chị ta rồi, dù chị ta khó chịu cũng sẽ không biểu hiện ra mặt, lỡ như sau này có thể lợi dụng thì sao? Em phải nhớ kỹ những gì chị nói đấy, có lễ một ngày nào đó chị ta sẽ đến mượn em lương thực đó!"
Mạt Mạt cảm ơn: "Cảm ơn chị dâu."
Điền Tình và Triệu Đại Mỹ chín giờ mới về, Điền Tình mở cửa đi thẳng vào bếp, đổ đầy nước vào chậu lớn, ném hai con cá trong rổ vào. Bà lau mồ hôi: "May mà có một con còn sống."
Mạt Mạt nhìn tấm lưng ướt đẫm của mẹ: "Mẹ, mẹ chạy về à?"
Điền Tình xua tay: "Không, mẹ và Đại Mỹ mượn xe đạp của Te Hồng, đạp xe trở về." Cửa nhà Mat Mat không đóng, Đại Mỹ đứng Ở cửa hét lên: "Dì Mạt Mạt ơi, có người tìm dì này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận