Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 170. Đồng hồ là đồ gây hoạ! 2

Chương 170. Đồng hồ là đồ gây hoạ! 2Chương 170. Đồng hồ là đồ gây hoạ! 2
Đồng hồ là đồ gây hoạt 2
Triệu Đại Mỹ cũng cảm thấy mình hơi vội nên ngượng ngùng cười với Mạt Mạt, hôm nay Mạt Mạt đeo đồng hồ đi ra ngoài, cô liếc nhìn đồng hồ thì thấy mới tám giờ rưỡi: "Bác trai ơi, bây giờ cách thời gian ăn cơm vẫn còn sớm, chúng ta cứ đổi trước đi ạ, mọi người đều nôn nóng."
Cha Triệu thấy cũng đúng: "Được, thằng cả, con đi mang cá vào đi."
Anh Triệu hào hứng trả lời: "Vâng!"
Anh Triệu nhanh chóng mang một túi cá lớn vào, mở ra và đưa cho Mạt Mạt nhìn. Cha Triệu lấy một con cá khô ra: "Chúng tôi tự làm khô những thứ này, thịt sạch sẽ, mang về ăn thoải mái."
Mạt Mạt cầm lấy xem một chút: "Đúng là không tồi, bác báo giá đi ạ."
Cha Triệu xoa tay: "Ở chỗ chúng tôi đánh cá trên biển thuận tiện, giá cả lại thấp, không cần phiếu, bác để cho cháu tám hào nửa cân."
Mạt Mạt từng hỏi về giá của thực phẩm phụ, ở cửa hàng thực phẩm phụ cần phiếu là sáu hào nửa cân, cha Triệu nể mặt Vương Thiết Trụ nên đã đã đưa ra mức giá thấp nhất rồi. Mạt Mạt đồng ý: "Bác cân đi, tổng cộng bao nhiêu cân ạ."
"Chỗ này đã cân xong rồi, một túi hai mươi lăm cân." Mat Mat còn đang nghĩ vê mực: "Bác ơi, bác có mực khô không ạ?”
Cha Triệu vội vàng nói: "Có có, nhưng không nhiều lắm, chỉ khoảng mười cân thôi."
Mắt Mạt Mạt sáng lên: "Bán cho cháu được không ạm"
"Được chứ, đương nhiên là được, nhưng mực ống không dễ bắt, giá cả cũng đắt, hai đồng nửa cân."
"Cháu muốn tất, bác xem ngoài cá ra còn có hải sản khác không ạ?"
Triệu Đại Mỹ nghe vậy vội vàng đứng dậy: "Có có, em chờ một chút, chị đi lấy cho."
Trong vòng một tiếng, Mạt Mạt đã mua hai lăm cân cá khô, mười cân mực khô, năm cân tôm khô, mười cân tảo bẹ đã sơ chế và một cân rưỡi rong biển, Mạt Mạt đã tiêu hết tám mươi ba đồng.
Cha Triệu đã để cho Mạt Mạt mức giá thấp nhất, gạo mà Mạt Mạt mang đến cũng không bán theo giá chợ đen. Nhà họ Triệu đã trả một đồng năm hào nửa cân, mười lăm cân tổng cộng là bốn mươi lăm đồng. Mạt Mạt thêm vào ba mươi tám đồng.
Nhà họ Triệu nhận được tiền rất vui mừng, bận rộn một tiếng thì cũng sắp đến giờ ăn cơm nên vội vàng đi nấu, món ăn trưa là hải sản chính gốc, hấp một lúc là được. Mạt Mạt ăn no nê, được ăn hải sản không bị ô nhiễm thật là tuyệt vời.
Mạt Mạt đổi được cá, Triệu Đại Mỹ lấy xe đẩy, Vương Thiết Trụ đưa Mạt Mạt trở về. Khi sắp đến thành phổ D, Mat Mạt nhờ Vương Thiết Trụ để cá vào bụi cỏ, đồng thời cảm ơn: "Anh về đi đại đội trưởng Vương, lát nữa mẹ nuôi sẽ đến đón em."
"Không được, anh nhất định phải chờ em đi rồi mới về."
Mạt Mạt nâng cổ tay, đưa đồng hồ cho Vương Thiết Trụ xem: "Đã ba giờ rồi, anh còn phải về nhà mà. Anh yên tâm, em không sao, với cả cũng sắp đến thành phố rồi."
Vương Thiết Trụ nhìn thành phố cách đó không xa, không có gì phải lo lắng: "Ừ, anh về trước, sáng mai gặp em ở chỗ này."
"Vâng ạ."
Mạt Mạt đợi Vương Thiết Trụ đi xuống dốc và khuất hẳn tâm mắt mới yên tâm đặt đồ vào trong không gian, vác sọt lên lưng rồi xoay người rời đi.
Hôm nay thu hoạch bội thu, Mạt Mạt đi đường cũng vui vẻ hơn hẳn, nghĩ đến ngày mai sẽ có bốn mươi lăm cân bột ngô, cô không kìm được nhảy nhót Vài cái.
Khi về đến nhà, Trương Ngọc Linh vẫn chưa quay về, Mạt Mạt lấy hết số cá khô đã mua ra, định đưa một nửa số đó cho mẹ nuôi.
Vương Thiết Trụ đi được nửa đường, nhìn lên bầu trời để tính thời gian, sau đó chợt nhận ra rằng mình từng nhìn thấy đồng hồ của Mat Mạt rồi.
Lúc đó anh ấy đi tìm tiểu đoàn trưởng để họp, tình cờ nhìn thấy đồng hồ để trên bàn, giờ nó lại đang Ở trên tay Mat Mat chẳng le tiểu đoàn trưởng đã cua được Mạt Mạt rồi hả?
Tiểu đoàn trưởng thật giỏi, thành công một cách lặng lẽ à? Chắc chắn anh chàng Liên Thanh Bách đó cũng biết, đúng là chẳng nghĩa khí gì cả. Mình là người cuối cùng biết, không được, hôm nào về quân đội nhất định phải viết thư cho Liên Thanh Bách, bọn họ có phải là anh em nữa hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận