Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1412. Khó Chịu 2

Chương 1412. Khó Chịu 2Chương 1412. Khó Chịu 2
Nhà họ Dương cách bàn nhà Mạt Mạt gần nhất, có thể nhìn thấy hết dáng vẻ Mễ Mễ nhận lì xì, trước mặt Mễ Mễ đã đặt một ít bao lì xì, có bao rất dày, khuôn mặt của Mễ Mễ đã biến thành quả táo đỏ, ngại ngùng xấu hổ không thôi.
Khóe miệng Dương Lâm không khỏi cong lên, nghe thấy một tiếng leng keng, Dương Lâm liếc nhìn Đại Song, Đại Song vội vàng cúi đầu, Dương Lâm nhíu mày nhìn về phía cha, Dương Phong không có ở chỗ ngồi, đang đi uống rượu với các bàn khác, Tiết Nhã không tới, vẫn ở bệnh viện chăm sóc đứa bé.
Tiểu Song thấy ánh mắt của Dương Lâm lướt qua, vội vàng cúi đầu, kéo váy chị dưới gầm bàn, Đại Song cúi gằm không dám ngẩng đầu lên.
Dương Lâm cảm thấy hai đứa bé này nhìn có vẻ hiểu chuyện, nhưng tâm tính không được tốt lắm, cần phải dạy bảo.
Đợi Dương Lâm nhìn sang bàn chính, thì Mễ Mễ đã ăn cơm giống như một chú sóc con rồi.
Mạt Mạt vào lúc Dương Lâm lại lần nữa quay lại nhìn thì nhịn không được muốn cười, đứa bé Dương Lâm này từ lần trước bị Thất Cân gài bẫy xong thì dường như rất để ý tới Mễ Mễ!
Lòng Mạt Mạt lung lay, đứa bé Dương Lâm này biết được tận gốc tận rễ, tâm tư trưởng thành, Dương Lâm bất giác đã lọt vào danh sách kén con rể của Mạt Mạt rồi. Mat Mạt nhìn Me Me, thở dài, đứa bé Me Me này hiểu chuyện, nhưng không thông minh lanh lợi, hơi hồ đồ, trong nhà ba đứa con trai đều là thần đồng, bỗng nhiên có một đứa bình thường, Mạt Mạt không khỏi lo lắng.
Con gái không giống con trai, mười mấy năm nữa xã hội phát triển, đủ loại mê hoặc, con gái mới khiến người ta lo lắng nhất, Mạt Mạt thực sự lo lắng Mễ Mễ bị lừa.
Sau đó Mạt Mạt lại nhịn không được mà muốn cười, cô lo lắng quá sớm rồi, tuy nhiên cũng phải quyết tâm từ nhỏ cho Mễ Me thấm nhuần làm thế nào để kết bạn.
Bữa cơm này ăn mãi cho đến hai giờ chiêu mọi người mới lần lượt ra vê.
Cả nhà Mạt Mạt đến nhà thì cũng bốn giờ rồi, giờ cũng mới ăn cơm xong, Mạt Mạt cũng không chuẩn bị nấu cơm nữa rồi, định tối nay ai đói thì ăn chút mì là được rồi.
Mạt Mạt thay quần áo xuống nhà, Mễ Mễ đã đưa hết lì xì cho Mạt Mạt,"Cô ơi, lì xì ạ."
Mat Mat khẽ vào đầu mũi Mễ Mễ một cái,"Phải gọi là mẹ nuôi."
Mễ Mễ,"Mẹ nuôi."
Mat Mạt ngồi xuống đưa lại lì xì cho Mễ Mễ,"Lì xì là tặng cho con, con tự mình cầm là được."
Hai mắt Mễ Mễ mở lớn,"Không phải nên đưa cho người lớn hay sao ạ?” Trong an tượng của Me Mễ, những đứa trẻ cô bé biết đều sẽ đưa lì xì tiền mừng tuổi cho người lớn.
Mat Mat cười,"Nhà mình không như vậy, đều tự mình cầm tiền."
Tùng Nhân cười,'Mẹ nói là để bồi dưỡng khả năng quản lý chi tiêu của bọn mình."
Mễ Mễ khó xử nhìn đống lì xì "Nhưng chỗ này cũng nhiều quá rồi."
An An,"Không nhiều, trong nhà mình em có ít tiền nhất đó, quen đi là được."
Mat Mat cầm lì xì lên mở ra,"Mẹ giúp con đếm xem có bao nhiêu tiền."
Tùng Nhân cũng cầm một cái lên,"Con cũng đến giúp."
Ngoại trừ Trang Triều Dương uống nhiều ra thì mọi người đều tham gia mở lì xì, mấy cái lì xì nhiều tiền đều do họ hàng cho, lì xì ít là những người có quan hệ không tồi với Trang Triều Dương tặng.
Đúng rồi, hôm nay mời khách không nhận quà tặng, mọi người đều biết ý cho Mễ Mễ lì xì.
Một đống lì xì được kiểm đếm xong thì quả thật không ít, lì xì nhiêu của Trương Ngọc Linh, Khởi Hàng, Thẩm Triết, mỗi nhà hai trăm, TỪ Lị, còn có Ngụy Vĩ và một số người bạn thì mỗi người một trăm, còn lại thì đa số là mười đồng, năm đồng.
Cuối cùng tổng cộng kết quả thì được một nghìn hai trăm năm mươi mấy đồng.
Mat Mat đưa tiền cho Mễ Mễ,"Chỗ tiền này con để hết vào tủ hay là gửi vào sổ tiết kiệm của con."
Mê Mễ lớn như vậy rồi đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vay"Me nuôi, chỗ này nhiều tiền quá."
Tùng Nhân vuốt tóc Mễ Mễ,"Chỗ này mà nhiều à, cha mẹ còn chưa đưa em lì xì đâu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận