Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1820. -

Chuong 1820. -Chuong 1820. -
An An sợ Phong Uyển đứng lâu đau chân, lôi kéo Phong Uyển ngồi xuống: "Đây là chuyện anh đã suy tính xong, em xem chị dâu phải hoàn thành việc học, đứa nhỏ chỉ có thể để cho mẹ anh trông, lại thêm em và đứa nhỏ, mẹ thật sự mệt mỏi, anh có bận cũng chỉ Ở giai đoạn đầu, thời gian sau thì không bận rộn như vậy nữa, anh cũng không muốn bỏ qua giai đoạn đứa nhỏ trưởng thành, yên tâm đi, anh đã tính toán kỹ rồi."
Phong Uyển di nhiên là vui vẻ, không người nào muốn tách chồng ra, nhất là có người chồng ưu tú như vậy, cô ấy lại chưa có lúc nào có cảm giác tình cảm sâu sắc với chồng, cô không yên tâm.
Phong Uyển cười híp mắt: "Vậy anh nói với mẹ nhé."
An An: "Được, đến lúc đó ở Tứ Hợp Viện, hay là chúng ta ra ngoài mua nhà?”
Phong Uyển hưởng thụ vô cùng, thực chất cô ấy chưa bao giờ ở được trong căn nhà lớn như vậy, quá trống trải, hai mắt sáng lấp lánh: "Mua nhà đi, mua căn có ba phòng, phòng ngủ và phòng của bọn nhỏ, có thêm một căn phòng làm việc nữa, trong phòng làm việc để hai chiếc bàn đọc sách, anh làm việc dùng một cái, em viết kịch bản dùng một cái, anh thấy thế nào?"
An An nhìn ánh mắt mong đợi của Phong Uyển, trong lòng mềm nhữn, cuộc sống gia đình nhỏ cũng không tệ: "Được, nghe em."
Phong Uyển sướng đến phát rồ, trong đầu đã nghĩ đến việc sửa chữa, cô ấy muốn sửa sang nhà cửa theo kiểu hiện đại hóa một chút, cô ấy phát hiện, trang trí ở thế giới trong sách và thế giới hiện thực là khác biệt, thế giới hiện thực càng thời thượng hơn một chút.
Phong Uyển tràn đầy phấn khởi: "Đến lúc đó chuyện trang trí giao cho em."
Khoé miệng An An cong lên: "Được, chỉ cần đến lúc đó em không than mệt mỏi là được."
Mạt Mạt nhìn trên lầu, bây giờ An An đi lên còn chưa xuống, đang suy nghĩ xem có nên gọi xuống ăn cơm hay không, An An và Phong Uyển đã đi xuống.
Mạt Mạt còn lo lắng hai người lâu như vậy không gặp thì lạnh nhạt, nhưng nhìn hai người thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau, xung quanh cũng nổi lên những bong bóng màu hồng, Mạt Mạt cũng yên tâm.
Ăn cơm xong, Tâm Bảo lại lên lầu trông con, Mạt Mạt còn có việc phải hỏi An An.
An An và Phong Uyển ngồi ở một bên, Mạt Mạt ngồi một mình trên ghế sofa, con trai có gia đình nhỏ rồi, không thân cận với cô nữa, Mạt Mạt cảm khái, già rồi, vẫn là chỉ có thể ở cùng với Trang Triều Dương.
Mạt Mạt thu lại sự chua xót, nói với An An: "Mẹ đã chuẩn bị xong tiền cho con, thuốc và thiết bị chữa bệnh đã nói qua với ông cụ Cát rồi, đến lúc đó con đến một chuyến nói chuyện cụ thể, chủ yếu là địa chỉ của bệnh viện, con nghĩ kỹ chưa?"
An An: "Con nghĩ kỹ rồi, con dự định thu mua trực tiếp một bệnh viện nhỏ, đã ngắm xong rồi, bởi vì bác sĩ không được, bệnh viện đã duy trì không nổi nữa, vị trí cũng không tệ lắm, chờ con trở về tìm người nói chuyện."
Mạt Mạt: "Như vậy rất tốt, có thể tiết kiệm được không ít chuyện, ngày mai mẹ sẽ đi chuyển tiền cho con."
An An trợn tròn mắt: "Mẹ, mẹ cứ như vậy đưa tiền à, không đi kiểm định giúp con một chút à, mẹ như này cũng quá tin tưởng con rồi, đây cũng không phải là món tiền nhỏ, mẹ cũng không sợ con lỗ vốn à"
Mạt Mạt hừ một tiếng: "Ở thương trường nói chuyện thương trường, con lỗ vốn còn có cổ phần của con chống đỡ, mẹ cũng không sợ."
An An: "..
Coi như cậu thấy rõ rồi, mẹ muốn cậu tự đứng lên!
An An nói: "Con không vội trở về, luận văn con đã làm xong rồi, con dự định ở bên cạnh Phong Uyển cho đến lúc sinh con rồi mới trở về, chờ lúc con đi, mẹ đưa tiền cho con là được rồi."
Mạt Mạt ngẫm lại: "Được."
Chuyện chính nói xong rồi, Mạt Mạt đứng dậy muốn lên lầu trông coi cháu gái, đứa cháu gái này một lúc không nhìn thấy là nhớ không chịu được, cách một đời thân thiết lời này thật không sai.
An An vội mở miệng: "Mẹ, con còn có chuyện muốn nói."
"Hả?"
An An nói lại chuyện đã nói với Phong Uyển lần nữa, Mạt Mạt nhìn Phong Uyển, xác định không phải ý của Phong Uyển, trong lòng suy nghĩ: "Được, đến lúc đó có chuyện gì cần giúp thì nói với mẹ."
An An gật đầu: "Vâng."
Mạt Mạt lên lầu, bé con còn chưa ngủ, con bé nhìn thấy Mạt Mạt, a a kêu gọi, hai tay giơ lên muốn bế.
Mạt Mạt cười bế lên: "Con bé này, nhớ bà nội rồi hả."
Tâm Bảo nhìn con gái thân thiết với bà nội bật cười: "Con bé này, con thấy chính là người tỉnh ranh, nhỏ như vậy đã biết người nào thương nó nhất!"
Mạt Mạt yêu thích hôn lên mặt cháu gái: "Thông minh mới tốt, trưởng thành không sợ thiệt thòi."
Mạt Mạt chỉ thích người thông minh, thấy cháu gái giống như nghe hiểu hùa theo, Mạt Mạt cười càng vui vẻ hơn.
Tâm Bảo xếp xong quần áo: "Mẹ, sau này đứa nhỏ để tự con trông cũng được, con thấy Phong Uyển cũng sắp sinh rồi, mẹ chăm sóc hai người quá mệt mỏi."
Mạt Mạt xua tay: "Không sao, mệt mỏi cũng không mệt mỏi được mấy ngày." "Hả?"
Mạt Mạt nói lại chuyện mà An An vừa đề cập tới: "Mẹ đồng ý rồi, như vậy cũng rất tốt, hai đứa bé quả thực mẹ không chăm sóc được hết, hơn nữa hai đứa nó cũng phải bồi dưỡng tình cảm, trở về thì trở về 人il
Tâm Bảo mới là người hâm mộ, có thể đi theo chồng.
Ngày thứ ba An An trở về, Phong Uyển vỡ ối, đứa nhỏ ra đời sớm hơn dự tính bốn ngày, từ nhà đến bệnh viện, may mà An An đã trở về, nếu không Mạt Mạt còn không đỡ được Phong Uyển đâu!
Phong Uyển sinh con tốn sức hơn Tâm Bảo nhiều, chính là không sinh ra được, Mạt Mạt tự mình sinh hoặc là Tâm Bảo sinh con cũng không có chuyện này.
Mạt Mạt cũng bối rối, cha mẹ Phong Uyển còn chưa tới, nếu như con gái người ta thật sự xảy ra chuyện øì, đều là trách nhiệm của cô, Mạt Mạt siết chặt hai tay, cầu nguyện trong lòng, cô chưa từng làm qua chuyện không có tính người, vẫn luôn cố gắng hết sức làm việc thiện, hy vọng ông trời giúp đỡ con dâu và cháu.
Phong Uyển ở bên trong đau muốn chết, cô ấy cũng cảm giác được linh hồn đã bay ra bên ngoài, cô ấy vốn dĩ không phải người ở trong thế giới của quyển sách này, con của cô ấy cũng là dư thừa.
Phong Uyển quá biết, cô ấy và Hướng Hoa và Lý Thư khác biệt, bọn họ đều là người trong sách, bọn họ trọng sinh là tình tiết đã được sắp xếp, nhưng chỉ có một mình cô ấy là kẻ xông vào.
Sức lực của Phong Uyển càng ngày càng nhỏ, cô ấy muốn khóc, nhưng không có nước mắt, muốn cảm nhận được đứa bé, nhưng chỉ có đau đớn.
Bên tai là tiếng của bác sĩ, kêu gọi hít vào dùng sức, cô ấy chỉ có thể căn cứ vào bản năng để làm.
Phong Uyển không nỡ, cô ấy rất vất vả mới có gia đình, có gia đình hạnh phúc, có tình cảm với chồng đang dần ấm lên, đứa nhỏ cũng sắp ra đời, cô ấy không cam tâm.
Bên chỗ Mạt Mạt thời gian cứ trôi qua, trong lòng Mạt Mạt càng ngày càng nặng nề.
Sắc mặt An An đã trắng bệch, cậu vẫn cho rằng, cô gái nhỏ này đột nhiên xông vào rất hợp ý cậu, cho nên cậu bằng lòng lo lắng, suy nghĩ đó, cho tới bây giờ chưa từng chính thức hiểu lòng mình.
Nhưng hôm nay, Phong Uyển và đứa nhỏ gặp nguy hiểm, đầy trong đầu cậu đều là Phong Uyển, cậu không thể không có Phong Uyển, không thể không có cô gái nhỏ này.
Rốt cuộc An An đã hiểu rõ lòng mình, nhưng cảm thấy mình là tên khốn kiếp, cậu đối xử với Phong Uyển rất tốt, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nói lời thâm tình với Phong Uyển.
Thì ra trong lúc vô tình, cô gái nhỏ Phong Uyển này, đã mọc rễ nảy mầm trong lòng cậu, tim của cậu rất nhỏ, ngoại trừ người nhà, chỉ có Phong Uyển, cậu không thể không có Phong Uyển. An An đột nhiên đứng dậy, gào lên vào trong phòng phẫu thuật: "Phong Uyển, em nhất định phải bình an, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói cho em, em nhất định phải đi ra, nhất định phải đi ra."
Phong Uyển nghe thấy, đột nhiên mở to hai mắt, cô ấy không cam tâm, cô ấy bỏ ra nhiều như vậy, cô ấy không muốn chia xa với An An, không muốn, a lên một tiếng: "Tôi không cam tâm."
Chỉ nghe: "Oa" một tiếng, đứa nhỏ ra đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận