Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 625. Thật biết cách chơi 1

Chương 625. Thật biết cách chơi 1Chương 625. Thật biết cách chơi 1
Thật biết cách chơi 1
Vân Kiến cười trộm: "Thằng nhóc này sợ rồi."
Mạt Mạt hiểu rồi, thằng nhãi ranh này không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cô. Vừa rồi cô đánh Liên Thu Hoa đã dọa đến Tùng Nhân, không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy nữa.
Trước đó Mạt Mạt còn lo lắng rằng Tùng Nhân ai cũng không sợ, ngay cả ông ngoại cũng không sợ, trong nhà chỉ có nó dám trừng mắt với ông ngoại, ông ngoại còn lẩm bẩm: "Nhà chúng ta sinh ra một hỗn thế ma vương rồi, thằng nhóc này về sau còn coi phép tắc kỷ cương ra cái gì nữa chứ."
Hiện tại thì tốt rồi, Tùng Nhân rốt cục cũng có cái để mà sợ, Mạt Mạt cúi đầu nhìn Tùng Nhân đang ngoan ngoãn: "Hừ hừ, lúc này đã biết sợ rồi phải không, lần sau nếu không nghe lời, mẹ sẽ đánh con một trận như vậy."
Tùng Nhân cuống quít che mặt: "Không được đánh vào mặt đâu."
Vân Kiến tò mò hỏi: "Tại sao?"
Tùng Nhân sờ sờ khuôn mặt bép núc ních của mình, ủ rũ nói: "Thịt đã rất nhiều rồi."
Mọi người im lặng vài giây rồi cười ha ha ra thành tiếng, Tùng Nhân quá buồn cười, trong lòng Mạt Mạt thở dài, đứa con trai đáng yêu như vậy, cô cũng không nỡ đánh con đâu. Hướng Tịch thu cần câu, nhìn Tùng Nhân với vẻ mặt hâm mộ, nghĩ đến giấc mộng thứ hai của mình, khóe miệng nhếch lên, tâm tình tốt hơn.
Mạt Mạt cùng mấy đứa nhỏ ở lại đến chín rưỡi, Hướng Tịch là một tay câu cá lành nghề, câu được năm con cá, chất đầy cả cái giỏ.
Hướng Tịch muốn đưa cá cho Mạt Mạt nhưng Mạt Mạt không muốn, cô lấy tiền ra: "Hướng Tịch phải đi học nộp học phí, hiện tại không cho phép mua bán nên chúng ta làm lén lút thôi nhé, dì mua của Hướng Tịch."
Hướng Tịch không chịu nhận, Mạt Mạt lại kiên trì nên Hướng Tịch chỉ có thể cầm lấy tiền. Cậu và ông nội quả thật rất thiếu tiền, ông nội hái được không ít thuốc đông y, nhưng chỉ có thể tự mình dùng, không thể mua bán. Khám bệnh cho người trong thôn thì cũng chỉ đưa cho ông nội ít lương thực. Cậu muốn đi học, đi học phải nộp học phí, còn phải mua giấy bút nữa: "Cháu cảm ơn dì."
Mạt Mạt vuốt mái tóc mềm mại của Hướng Tịch, đau lòng, đứa nhỏ này gầy teo, suy dinh dưỡng, tóc cực kỳ ít: "Không cần cảm ơn đâu, sau này Hướng Tịch câu được cá cứ mang đến bán cho dì."
Hướng Tịch mím môi, không đồng ý, Mạt Mạt cười: "Như vậy đi, Hướng Tịch câu được cá thì mang đến để dì giúp cháu bán, bán cho bạn bè của dì thôi, các cô ấy đều biết rõ, sẽ không nói ra ngoài đâu."
Hướng Tịch hơi ngượng ngùng: "Làm phiền dì quá." "Không phiên gì hết, Hướng Tịch kiếm tiên bằng chính sức lao động của mình, dì ng hộ cháu, nhưng mà cháu bán cá thì chỉ có thể bán cho dì, không được bán cho người khác đâu nhé, hiện tại vẫn không cho phép mua bán."
Hướng Tịch gật đầu: "Cháu biết mức độ nghiêm trọng của nó mà."
Mạt Mạt mua bốn con cá, Hướng Tịch để lại một con, buổi tối cậu còn phải hầm cá để bồi bổ thân thể cho ông nội nữa.
Mạt Mạt nhìn Hướng Tịch cầm cần câu đi xa, mới mang theo đứa nhỏ rời đi.
Tùng Nhân ngồi ở phía sau, Vân Kiến ôm lại, bàn tay mập mạp của Tùng Nhân đặt trên eo mẹ, ủ rũ nói: "Mẹ, Tùng Nhân là đứa nhỏ có phúc nhất."
Mạt Mạt đang đạp xe: "Sao đột nhiên con lại nói như vậy?"
Tùng Nhân túm lấy quần áo Mạt Mạt: "Ông cố ngoại có nói, nói Tùng Nhân biết cách đầu thai. Mặc dù Tùng Nhân không hiểu đầu thai là cái gì, nhưng cảm giác ông cố ngoại nói rất có đạo lý, Tùng Nhân chính là đứa nhỏ có phúc nhất."
Mat Mat cười khẽ, Tùng Nhân còn quá nhỏ, tuy rằng không hiểu nhưng vẫn có thể cảm nhận được hạnh phúc của mình, xem ra chuyện của Hướng Tịch hôm nay đã tạo cho Tùng Nhân xúc động rất lớn!
Lúc Mạt Mạt về đến nhà đã gần mười giờ, cô bảo bọn nhỏ xách cá về nhà trước, cô đi trả xe đạp rồi lại mang cho Tề Hồng một con cá. Mat Mạt ve đến nhà, ba đứa nhỏ đang ngôi ở bên chậu nước nhìn con cá đang quẫy bên trong, Mạt Mạt đi tới: "Chị còn tưởng rằng đã chết hết rồi, không ngờ vẫn còn hai con còn sống đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận