Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1214. Tức giận 2

Chương 1214. Tức giận 2Chương 1214. Tức giận 2
Tức giận 2
Tiết Nhã nhìn mấy đứa nhỏ: "Vậy thì để mấy đứa nhỏ qua nhà tôi tôi trông giúp cho, được không?"
Mạt Mạt: "Có làm phiền cô quá không? Cô là người thích yên tĩnh, mà mấy đứa nhỏ qua đó lại quá ồn ào. Để bọn chúng ở nhà là được rồi, Tùng Nhân biết nấu cơm mà."
Tiết Nhã: "Không sao cả, cứ qua đó đi, chờ khi nào cô về rồi qua đón bọn chúng là được."
Dương Lâm cũng tiếp lời: "Dì Mạt Mạt, cứ để bọn Thất Cân sang nhà cháu đi."
Mạt Mạt nhìn con trai: "Được rồi, vậy thì làm phiền hai người vậy."
Tiết Nhã cười: "Không phiền gì hết."
Mạt Mạt lên lầu, Tùng Nhân đi theo: "Mẹ, con đi đến bệnh viện với mẹ nhé!"
Mạt Mạt nói: "Không cần, con là anh trai ở nhà trông hai em, nếu như con đi thì hóa ra cha bị gì thật à? Yên tâm đi, cha không sao hết, nói không chừng ngày mai sẽ trở về đấy."
Mạt Mạt nói xong trở về phòng, cô muốn tắm rửa, Tùng Nhân nhìn cửa phòng đóng chặt, quên đi, cậu vẫn ở nhà thì hơn!
Mạt Mạt tắm rửa xong, thay một bộ quần áo, lúc xuống lầu lấy ra hộp cơm giữ ấm. Hộp cơm này là Mat Mat mua Ở cửa hàng bách hóa, hộp cơm giữ am thập niên tám mươi, thương hiệu Hải Âu, thân màu đỏ, nắp đậy màu trắng, đây là kiểu mới ra, dù sao trước kia Mạt Mạt chưa từng thấy qua.
Mạt Mạt nhìn thấy mua liền bốn cái, một là để lúc đi thăm Trang Triều Dương có thể ăn ngon, hai là để cho bọn nhỏ mang cơm đi ăn, tuy rằng bên này nhiệt độ thức ăn dễ hỏng, nhưng cả buổi sáng vẫn không có việc gì, cuối cùng là dùng trong nhà.
Mạt Mạt rửa hộp cơm giữ ấm, đem sủi cảo đông lạnh gói sẵn trước đó nấu đầy cả hai hộp cơm. Đây là bữa tối của cô, nói không chừng buổi tối Trang Triều Dương sẽ tỉnh, cũng có thể ăn, còn có một hộp là cho Tiểu Lưu.
Mạt Mạt xách hộp cơm đi ra, hôn Thất Cân một cái: "Con ở nhà ngoan nhé, mẹ sẽ về nhanh thôi."
Thất Cân giống như ông cụ non khoát tay: "Dạ."
Sau đó, không có sau đó nữa, chỉ có một tiếng dạ vậy thôi.
Trái tìm Mạt Mạt, mỗi lần đối mặt với đứa con trai út, đều sẽ bị đả kích, không thể nói thêm vài tiếng nữa sao?
Mạt Mạt lên xe, trong ánh mắt nhìn chăm chú của bọn nhỏ lái xe đi.
Mạt Mạt vừa đi, liền có người hóng tin hỏi Tùng Nhân đang đứng ở cửa: "Cậu bé, cha cháu thế nào rồi?"
Diệp Phàm đứng ở trong sân, lỗ tai dựng thẳng, cô ta cũng không phải là ý đồ xau chỉ là quan hệ lợi ích bất đồng, cho nên thái độ đương nhiên cũng sẽ khác biệt. Diệp Phàm vốn đã hết hy vọng, Trang Triều Dương giữ nguyên lập trường, cả nhà bọn họ thành thật, cũng muốn chữa trị quan hệt!
Chỉ là không nghĩ tới, còn chưa kịp chữa trị thì Trang Triều Dương xảy ra chuyện. Lúc cô ta vừa nghe được, phản ứng đầu tiên là thật vui mừng, thì ra thứ nên thuộc về gia đình cô ta thì vẫn là của cô ta.
Cho nên cô ta cũng không vội vàng đi xem nhà máy, vẫn ở nhà chờ tin tức, nhìn thấy Liên Mạt Mạt trở về như không có chuyện gì xảy ra, cô ta liền biết mình suy nghĩ nhiều rồi, quả nhiên đều là tin đồn lung tung.
Nhưng trong lòng vẫn nhịn không được ôm một tia ảo tưởng, có thể, có lẽ... thì sao?
Tùng Nhân mím môi, chiều nay ai nhìn thấy cậu đều sẽ hỏi một câu, người hỏi rất nhiều, rốt cuộc thì Tùng Nhân vẫn chỉ là một đứa trẻ, chưa thể khống chế được sắc mặt của mình, trên mặt đè nén sự tức giận, cứng rắn: "Không sao hết."
Tùng Nhân nói xong đóng cửa lại bước vào nhà, nhưng thái độ của Tùng Nhân quá dễ làm cho người ta hiểu lầm. Xem ra nhất định là không tốt rồi, nếu không thì tại sao đứa nhỏ lại tức giận như vậy!
Nụ cười trên khóe miệng Diệp Phàm làm thế nào cũng không đè nén được, xem ra Trang Triêu Dương không tốt lắm. Trang Triều Dương không tốt, lúc này ông Trịnh là đúng rôi. Không được, cô ta phải gọi điện thoại ngay, gọi điện thoại cho ông Trịnh.
Lúc Mạt Mạt quay lại cũng không chạy nhanh, phải mất một lúc mới tới bệnh viện. Mạt Mạt xách hộp cơm giữ ấm mở cửa, trong phòng bệnh có người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận