Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1246. Không vui 2

Chương 1246. Không vui 2Chương 1246. Không vui 2
Không vui 2
Trang Triều Dương không hiểu vì sao An An lại không thích bộ đội, anh còn nghĩ, An An thích làm bác sĩ, vậy thì làm bác sĩ quân y là quá thích hợp rồi.
Trang Triều Dương cúi đầu, nhìn đứa con trai út, trong lòng vui mừng, đứa con trai út vẫn còn đây, Trang Triều Dương cười: "Thất Cân, ngồi xích lại đây một chút, cha kể chuyện cho con nghe."
Thất Cân: "Không."
Trang Triều Dương dụ dỗ: "Chuyện hay, chuyện hay lắm đấy."
Thất Cân xoay người, bò xuống sô pha, được rồi, lúc này thì một chữ cũng không trả lời cha.
Trang Triều Dương nhìn thân thể bé nhỏ của đứa con trai út đang trèo lên lầu, trong lòng lạnh lẽo, ba đứa con trai, trước mắt xem ra chỉ có Tùng Nhân thích làm lính, còn hai đứa nhỏ này không thích chút nào. Rốt cuộc thì anh có thể cảm nhận được tâm tình lúc anh rể muốn đánh chết Khởi Hàng là như thế nào.
Mạt Mạt dọn dẹp phòng xong, đi ra cầm sách truyện lên: "Bọn nhỏ vừa rồi còn ở đây mà giờ đâu rồi?"
Trang Triều Dương dựa vào sô pha: "Vì không muốn nghe kể chuyện nên chạy lên lầu hết rồi."
Mạt Mạt: "Anh định kể chuyện gì mà làm mấy đứa sợ đến mức chạy lên lâu thế?”
Trang Triều Dương: "Chuyện đánh giặc. Vợ, em nói xem, chuyện đánh giặc hay như thế, khi còn nhỏ anh cứ quấn lấy anh rể để nghe kể chuyện, đến mức anh rể cũng không muốn nhìn tới anh luôn."
Mạt Mạt liếc nhìn Trang Triều Dương: "Em thấy anh kể chuyện chỉ là giả, muốn tẩy não hai đứa nhỏ mới là thật. Anh cho rằng hai đứa này hiếu chiến như Tùng Nhân à! An An cũng không còn nhỏ nữa, đã bao giờ anh nhìn thấy thằng bé đánh nhau với người ta chưa? Về phần Thất Cân thì anh cũng bỏ ý định đó đi, đừng thấy thằng bé còn nhỏ mà nhầm, thằng bé là người có chủ ý lắm đấy."
Trang Triều Dương thấy cũng phải, hai đứa nhỏ này anh không tẩy não được, nghĩ như vậy, vẫn là con trai lớn ngoan nhất, ừm, vậy thì tha thứ cho thằng bé sáng nay nói năng bậy bạ.
Lúc này trong nhà không còn ai khác, Trang Triều Dương kéo vợ ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm Mạt Mạt: "Vợ à, em nói thật cho anh biết, anh già thật rôi à?”
Mat Mạt: "... Anh vẫn còn loay hoay với cái đề tài này à?”
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừ, em nói đi"
Mạt Mạt: "Không già, thật sự không già, không phải đều nói đàn ông bốn mươi mốt đào hoa sao? Bây giờ anh đúng tuổi rồi, tràn đầy sức hút."
Trang Triều Dương vẫn không tin: "Anh hấp dẫn như vậy, vậy tại sao tối hôm qua em không cho anh chứng minh thực lực."
Mat Mạt: "...
Một lời không hợp liền lái xe, như vậy có được không hả?
Mạt Mạt không trả lời, ánh mắt Trang Triều Dương cứ nhìn chằm chằm Mạt Mạt. Mạt Mạt trừng mắt nghiến răng, tay cũng ngứa ngáy, nhéo thật mạnh phần thịt mềm ở thắt lưng Trang Triều Dương: "Còn không phải là do em nghĩ cho thân thể của anh, muốn anh nghỉ ngơi cho khỏe sao hả?"
Trang Triều Dương há miệng cười, vợ thương anh, anh biết ngay mà, vợ không chê anh già đâu.
Mạt Mạt buông tay ra: "Đừng cười nữa, em thấy cả cổ họng rồi kìa."
Trang Triều Dương: "...
Anh phát hiện, vợ bây giờ động một chút là chọc anhl
Mạt Mạt rất hưởng thụ thời gian cùng Trang Triêu Dương nói chuyện phiếm, mỗi một phút mỗi một giây đều quý giá lạ thường, Mạt Mạt kể chuyện bọn nhỏ ở nhà, bình thường Trang Triêu Dương đều là người nghe, lúc nghe được đến chỗ tức giận sẽ nói: "Chờ Tùng Nhân về nhà anh sẽ cho một trận."
Mạt Mạt không tin, Trang Triều Dương đã duy trì hình tượng cha hiền từ lâu rồi, sẽ không đánh Tùng Nhân, nói không chừng chỉ cần Tùng Nhân nói mấy câu là đã hết giận rồi.
Trang Triều Dương cũng không ra tay được. Anh chưa từng có tình yêu của cha nên rất quý trọng thời gian ở bên mấy đứa con mình, không nỡ xuống tay đánh con. Đương nhiên, nếu thật sự phạm lỗi thì vẫn phải phạt, nhưng phần lớn đều không cần anh ra tay mà vợ đã trực tiếp đánh rồi.
Hai vợ chồng đang đùa giỡn thì điện thoại trong nhà vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận