Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 225. Vượt khó tiến lên 1

Chương 225. Vượt khó tiến lên 1Chương 225. Vượt khó tiến lên 1
Vượt khó tiến lên 1
Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Mạt Mạt chính là: "Đến mùa đông thì anh phải làm sao?"
Trang Triều Dương sờ mũi: "Đến mùa đông thì đắp một cái giường đất là được rồi."
Mạt Mạt: "Anh cũng không ngốc đấy."
Trang Triêu Dương ngồi dậy, vén chăn bước xuống đất: "Để anh đến căng tin mượn một cái bếp sắt vê đây."
"Với sức khỏe bây giờ của anh thì có được không thế?" Mạt Mạt lo lắng hỏi.
Trang Triều Dương: "Em đừng có hỏi đàn ông có được không."
Mat Mạt: "..."
Sự thật chứng minh, Trang Triều Dương thật sự làm được, không chỉ mượn được bếp sắt mà còn về một chút than đá và củi, vê phần nồi sắt là mượn Vương Thiết Trụ.
Mat Mat muốn hỗ trợ, Trang Triêu Dương ngăn lại: "Không cần em đến giúp đâu, để tự anh làm là được rồi."
Mạt Mạt nghĩ, hoạt động ra mồ hôi được cũng tốt: "Vậy để em đi lấy nước, chỗ lấy nước ở đâu?"
"Em re phải đi thêm hơn mười mét nữa là thấy một ngôi nhà độc lập, đó là chỗ lấy nước." "Được."
Mạt Mạt dùng phích lấy một phích nước nóng trở về, rót cho mình một ly, nước rất ngọt: "Nước ở chỗ bộ đội cũng không tệ đấy."
"Nước giếng sâu nên đương nhiên dễ uống rồi, được rồi, lửa cháy rồi đấy."
Trang Triều Dương bận rộn một lúc, thật đúng là đổ mồ hôi. Mạt Mạt lấy khăn tay ra đưa cho Trang Triều Dương: "Anh lau mồ hôi đi."
"Em lau cho anh."
Trang Triều Dương thấy Mạt Mạt không nhúc nhích, chủ động cúi đầu xuống, thiếu chút nữa dán lên mặt Mạt Mạt. Mạt Mạt nghiến răng, cầm khăn tay lau lung tung một lần: "Được rồi, để em nấu nước luộc trứng gà."
Trang Triều Dương toét miệng: "Anh rót nước cho em nhé."
"Không cần."
"Anh bưng ghế giúp em nhé."
"Không cần."
“Anh giúp em xoa bóp vai được không? Em xách túi đi cả một đường như vậy nhất định là vai sẽ rất nhức mỏi đấy."
Mat Mạt: "..."
Tại sao cô có cảm giác câu cuối cùng này mới là mục đích thật sự của Trang Triều Dương chứ?
"Cám ơn không cần, em đi xe bò tới đây, không mệt lăm."
Trang Triều Dương iu xìu, kéo ghế ngồi bên cạnh Mạt Mạt, tay cầm một khúc củi thả vào trong ngọn lửa lật rồi lại lật, làm cho ngọn lửa kêu lách tách giống như bị oan ức lắm vậy.
Tại sao Mạt Mạt lại có cảm giác không đúng lắm nhỉ? Từ khi nào mà Trang Triều Dương đã biết cách giả vờ đáng thương để tranh thủ sự đồng tình rồi?
Trang Triều Dương đợi cả nửa ngày cũng không thấy Mạt Mạt hỏi han cái gì, vừa quay đầu lại liền thấy cô nhóc này việc mình mình làm như cũ: "..."
Trong lòng Mạt Mạt cố nín cười, bưng tách trà tới, vớt trứng gà ra, lại rưới thêm một ít nước nóng đưa cho Trang Triều Dương: "Đồng chí Trang Triều Dương, trước tiên anh ăn trứng gà lót bụng đã rồi lại uống thuốc."
"Ừ"
Mạt Mạt xoay người lại, khóe miệng nhếch lên, xem anh còn dắt mũi cô thế nào, hừ hừ, sau này nghĩ cũng đừng nghĩ.
Trang Triều Dương khẽ thở dài, có một đối tượng thông minh như vậy, muốn ăn một chút đậu hũ cũng quá khó khăn.
Mạt Mạt thấy Trang Triều Dương uống thuốc rồi liền lấy ra đồ ăn trong túi ra, miệng lẩm bẩm: "Anh không biết nấu cơm nên em cũng không mang theo đồ sống đến đây. Vậy nên em mang theo bánh bao để anh ăn cho tiện, với thêm cả hai cân mì sợi, anh muốn nấu mì ăn cũng dễ, nếu muốn ăn trứng gà thì có thể đập thêm hai quả trứng nữa."
Mạt Mạt lại lấy hộp cơm ra, giống như hiến bảo bối đưa cho Trang Triều Dương: "Anh đoán xem, trưa nay chúng ta sẽ ăn cái gì?"
Trong mắt Trang Triều Dương chỉ có Mạt Mạt, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ cưng chiều, rõ ràng ngửi thấy mùi rau hẹ nhưng vẫn phối hợp nói: "Không biết, là món ngon gì à?"
"Đương nhiên, là sủi cảo nhân trứng gà rau hẹ, cũng không biết là anh có thích ăn không nữa."
Trang Triều Dương nhận lấy hộp cơm, cười dịu dàng: "Chỉ cần là món em làm thì anh đều thích ăn."
Mạt Mạt: "... Em có làm độc dược anh cũng ăn à?”"
"Anh đã trúng độc của em rồi."
Mạt Mạt: "...
Cô lại bị trêu chọc rồi, đúng không, đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận