Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 114. Nói chuyện bình thường thì chết à? 2

Chương 114. Nói chuyện bình thường thì chết à? 2Chương 114. Nói chuyện bình thường thì chết à? 2
Nói chuyện bình thường thì chết à? 2
Mạt Mạt bình tĩnh nhìn Tiền Bảo Châu: "Mấy cái tôi vừa nói cậu đã nhớ kỹ chưa?"
Tiền Bảo Châu đối mặt với con ngươi màu đen của Mạt Mạt, ma xui quỷ khiến lại gật đầu: "Nhớ rồi."
Mạt Mạt cầm một ít rau dại từ trong giỏ của mình, đặt vào trước giỏ xe đạp của Tiên Bảo Châu: "Cái này cho cậu, trở về có thể nếm thử."
Khuôn mặt Tiền Bảo Châu đột nhiên đỏ lên: "Cái này... tôi không nhận đâu."
Mạt Mạt vẫy tay: "Hẹn gặp lại."
Tiền Bảo Châu nhìn chăm chú vào bóng lưng đang dần đi xa của Mạt Mạt, nhất thời cảm thấy luống cuống.
Triệu Tuệ đuổi theo Mạt Mạt, không hiểu gì cả: "Mạt Mạt sao cậu lại đưa rau dại cho Tiền Bảo Châu thế?"
Mạt Mạt cười nói: "Bản chất của cậu ấy không xấu, chính là quá kiêu ngạo. Nhưng mà cậu ấy chẳng qua chỉ là một đứa con duy nhất trong nhà được nuông chiều từ bé, cũng là khó tránh khỏi."
Đây là những thứ mà Mạt Mạt đã quan sát được trong khoảng thời gian này. Mạt Mạt cũng không muốn quan sát Tiên Bảo Châu, nhưng vừa nghĩ đến kết cục mà Tiên Bảo Châu có thể sẽ phải đối mặt, lại nhịn không được chú ý tới cô ấy. Nhìn kỹ rồi mới phát hiện, tâm địa Tiền Bảo Châu cũng không xấu, tuy rằng ngoài miệng thì cô ấy ghét bỏ cô bạn ngồi cùng bàn, nhưng biết người nhà của bạn cùng bàn sinh bệnh cần tiền thì lại len lén nhét mười đồng.
Thật ra thì trong kiếp trước Mạt Mạt cũng có ngạo khí, khả năng học tập tốt, điều kiện gia đình không tệ lắm, ngoại hình cũng không tệ, tuổi tác cũng tương đương với Tiền Bảo Châu. Tiền Bảo Châu càng nhằm vào cô thì cô càng muốn đè lên đầu Tiền Bảo Châu.
Nhưng sau khi sống lại, Mạt Mạt không chỉ trưởng thành, mà còn hiểu được cái gì cũng phải dụng tâm mà nhìn.
Triệu Tuệ khó hiểu: "Cho dù là bản chất cậu ấy không xấu, nhưng mà tại sao cậu lại dạy cho cậu ấy cách nhận biết rau dại chứ?"
"Chính là muốn nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cậu ấy thôi! Cậu không cảm thấy cậu ấy cũng rất đáng yêu sao, kỳ thật nếu tính ra, cậu ấy so với tớ còn nhỏ hơn nửa năm nữa đấy!"
Mạt Mạt đương nhiên sẽ không nói, là cô cố ý làm như vậy. Thiên kim tiểu thư đột nhiên gặp biến cố lớn, về nông thôn cái gì cũng không hiểu, chưa từng làm việc, da mịn thịt mềm, cũng không kiếm được bao nhiêu lương thực, đói bụng, người chịu tội chính là mình. Triệu Tuệ cũng không biết tuổi của Tiên Bảo Châu, kinh ngạc nói: "A, khó trách cậu ấy cứ nhắm vào cậu như vậy. Hai người các cậu đều là người nhỏ tuổi nhất trong lớp, mọi người đương nhiên phải so sánh rồi. Tính như vậy, chẳng phải cậu ấy sinh vào tháng Chạp, nếu là chậm thêm vài ngày thì so với cậu sẽ nhỏ hơn một tuổi sao?!"
"Đúng thế đấy"
Mat Mat về nhà rửa sạch dương xi roi đem phơi. Còn rau tề thái và các loại rau dại khác cần luộc xong đã mới có thể phơi được, Mạt Mạt dự định buổi chiều sẽ trở về làm.
Đến buổi chiều Mat Mạt không nghĩ tới Tiên Bảo Châu lại đợi các cô ở chỗ ngã tư lúc sáng.
Tiên Bảo Châu thấy vẻ mặt Mat Mạt có vẻ kỳ lạ, dậm chân: "Liên Mạt Mạt, tôi tới là để thi đấu với cậu, tôi không chỉ phải tranh cao thấp với cậu trong học tập, mà còn phải thi đào rau dại với cậu nữa."
Mạt Mạt chỉ vào giỏ: "Như vậy là, cậu muốn đi đào rau đại với bọn tôi à?”
"Đúng vậy, tôi muốn đi cùng."
Triệu Tuệ đột nhiên cảm giác Mạt Mạt nói rất đúng, Tiền Bảo Châu lúc mất tự nhiên thì rất đáng yêu. Triệu Tuệ cười, Tiền Bảo Châu hung hăng trừng mắt một cái.
Mạt Mạt đi ở phía trước: "Đi thôi."
Tiền Bảo Châu đẩy xe đạp vội vàng đuổi theo, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, sau đó rất nhanh lại đè xuống, đuổi theo Mat Mạt vô vô xe đạp: "Này, Liên Mạt Mạt, có phải cậu không có xe đạp không?"
"Có."
Tiền Bảo Châu truy vấn: "Vậy thì tại sao cậu không đạp xe đi, đi bộ như thế này mệt mỏi lắm."
"Tập thể dục"
Tiền Bảo Châu mất hứng: "Liên Mạt Mạt, tôi cũng đã chủ động nói chuyện với cậu rồi, tại sao cậu lại kiệm lời với tôi thế hả?"
Mạt Mạt giật giật khóe miệng, không phải cô vẫn luôn trả lời đấy sao? Sao còn bảo là cô kiệm lời nữa hả?
Triệu Tuệ nhịn không được cười lên: "Ha ha, Tiên Bảo Châu, cậu thật thú vị đấy."
Khuôn mặt kiêu ngạo của Tiền Bảo Châu đỏ bừng, nhấn bàn đạp vọt lên phía trước Mạt Mạt và Triệu Tuệ, chỉ chốc lát sau lại quay trở vê, nhảy xuống xe đạp, đưa sô cô la trong bọc cho Mạt Mạt và Triệu Tuệ: "Sô cô la đấy, chắc là các cậu chưa từng được ăn đâu nhỉ, tôi ăn không hết, cho các cậu ăn đấy"
Mạt Mạt đỡ trán, rốt cục nhịn không được nữa: "Tiền Bảo Châu, rõ ràng là cậu mang đến cho bọn tôi mà, nhất định phải nói chuyện không được tự nhiên như vậy sao? Nói chuyện bình thường sẽ chết à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận