Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 166. Ra bãi biển bắt hải sản! 2

Chương 166. Ra bãi biển bắt hải sản! 2Chương 166. Ra bãi biển bắt hải sản! 2
Ra bãi biển bắt hải sản! 2
Mạt Mạt thở dài, sản lượng ở thời đại này thấp, nhu cầu ở địa phương không đủ, còn một số phải phân bổ cho thủ đô và các thành phố quan trọng khác, cho dù Dương Thành có cũng không phải ai cũng mua được.
Vừa vào trong khu nhà, mấy bà cụ tụm năm tụm ba xách xô đi ra, Mạt Mat nghỉ ngờ hỏi: "Mẹ nuôi, bọn họ đi đâu vậy ạ?”
Mắt Trương Ngọc Linh sáng lấp lánh, bà kích động nói: "Ra bãi biển bắt hải sản, nhiều năm rồi mẹ chưa ra biển bắt hải sản, nhanh lên, chúng ta cũng đi"
Ra bãi biển bắt hải sản? Ở kiếp trước, Mạt Mạt chỉ xem nó trên TV chứ chưa bao giờ trực tiếp tham gia, vì vậy tốc độ của cô cũng nhanh hơn một chút.
Sau bữa ăn trưa vội vã, Trương Ngọc Linh lục lọi tìm Ủng và găng tay, mọi người ăn mặc chỉnh tê lên đường ra bờ biển.
Gần khu nhà có một bãi tắm, khu vực này ít người lui tới, sẽ không quá đông đúc như những nơi khác.
Khi đám Mạt Mạt đến, thủy triều vừa mới rút, trên bãi biển có rất nhiều tảo bẹ và rong biển, Trương Ngọc Linh kéo Khâu Hiếu: "Mẹ sẽ trông chừng Khâu Hiếu, hai chúng ta tách riêng ra tìm." Mat Mạt ước được tách ra ay chứ, như vậy cô có thể lén để vào không gian: "Vâng, con sẽ đi bên trái."
Sau khi hai người tách ra, đây là lần đầu tiên Mạt Mạt tham gia đánh bắt trên biển, cảm thấy rất mới mẻ, dựa vào biển để ăn hải sản quả là một điều may mắn, đặc biệt là ở thời đại này, không có ô nhiễm, thuần tự nhiên, có rất nhiều hải sản, nhặt đến nghiện.
Chỉ trong nửa tiếng, Mạt Mạt đã nhặt được rất nhiều hàu, một vài con cua mai hình thoi và một số con ốc biển.
Không gian nuốt chửng sinh vật, nên Mạt Mạt chỉ có thể giết mấy con cua, còn lại tốn sức quá nên bỏ qua. Mạt Mạt còn nhặt rất nhiều tảo bẹ và rong biển, bỏ vào không gian.
Mạt Mạt vẫn đang ở trong một con kênh nhỏ, tìm thấy hai con cá biển nặng khoảng nửa cân, giết chúng một cách quyết đoán và đưa chúng vào không gian.
Thời đại này không có quy định không được đánh bắt vượt quá giới hạn, hải sản phong phú, Mạt Mạt nhặt rất nhanh, một mình cô nhặt được rất nhiều hải sâm, chưa kể tôm cá nhỏ.
Còn thu hoạch được một ít bạch tuộc, cái này nhúng vào nước nóng sẽ chẳng còn lại bao nhiêu, Mạt Mạt không cất nó vào không gian. Thời gian không còn sớm nữa, Trương Ngọc Linh gọi Mạt Mạt: "Đến lúc phải về rồi."
Xô của Mạt Mạt đã đầy, của Trương Ngọc Linh cũng vậy, Mat Mạt cười: "Buổi toi ăn hải sản đi mẹ."
"Lâu rồi chưa được ăn, hôm nay con sẽ thỏa mãn cơn thèm của mình."
Buổi tối, Mat Mạt làm hau biển xào, ốc biển hấp, tôm cá nhỏ chiên xù, một đĩa thịt kho tộ, canh rong biển, số hải sản còn lại Mạt Mạt giữ lại chuẩn bị làm vào ngày sinh nhật.
Ông Trương giơ ngón tay cái lên: "Lần này mẹ nuôi cháu không có khoe khoang, Mạt Mạt nấu ăn thật sự rất giỏi."
"Ông ngoại, ông thích thì ăn nhiều một chút ạ."
"Được được."
Ngày hôm sau Trương Ngọc Linh có việc phải làm, Khâu Hiếu không thể rời khỏi mẹ nên đi cùng bà. Mạt Mạt ở nhà rảnh rỗi, cô định đến cửa hàng bách hóa để tiêu hết số phiếu ngoại tệ và đổi chúng thành bột gạo.
Mạt Mạt chia ra ba lần mới tiêu hết phiếu ngoại tệ, cô mua hai lăm cân gạo, mười lăm cân bột mì, năm cân đào, hai bình rượu Mao Đài, hết sạch phiếu ngoại tệ. Mạt Mạt cảm thán, phiếu ngoại tệ đúng là đồ tốt.
Chuyến đi lần này của Mạt Mạt thật đáng giá, coi như đã giải quyết xong chuyện lương thực, cô thoải mái xếp đồ đạc vào không gian. Mạt Mạt định đi dạo bách hóa tổng hợp xem có cái nào không cần dùng vé hay không.
Khi Mạt Mạt đang đi loanh quanh, không ngờ lại gặp phải Vương Thiết Trụ: "Đại đội trưởng Vương, sao anh lại ở đây?"
Vương Thiết Trụ cũng hơi sững sờ khi nhìn thấy Mạt Mạt: "Mạt Mạt, không phải nhà em ở Dương Thành sao? Sao em lại ở thành phố D?"
"Em đến đây mừng thọ với mẹ nuôi, mới đến vào đêm hôm kia ạ. Còn anh thì sao?”
Vương Thiết Trụ kéo cô gái bên cạnh tới, khuôn mặt ngăm đen ửng hồng: "Anh trở về để đính hôn, đây là vợ chưa cưới của anh, Triệu Đại Mỹ."
Lúc này Mạt Mạt mới chú ý đến Triệu Đại Mỹ, cô ấy cao 1mó, tuy quần áo trên người có nhiều vết vá nhưng rất sạch sẽ, tính tình rất phóng khoáng: "Em chính là Mạt Mạt à, thật xinh đẹp."
Mạt Mạt tò mò hỏi: "Chị biết em à?"
"Biết, Thiết Trụ nói với chị. Anh ấy nói em gái của đại đội trưởng Liên rất xinh đẹp."
Mạt Mạt đang định trả lời thì không biết Chu Dịch đã đi tới từ lúc nào: "Mạt Mạt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận