Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 918. Độc ác 2

Chương 918. Độc ác 2Chương 918. Độc ác 2
Độc ác 2
Tư thế này khiến trong đầu Mạt Mạt nghĩ đến mấy chuyện không thể miêu tả, nhưng Trang Triều Dương lại không có ý đó, chỉ đơn thuần muốn nhìn vợ như vậy thôi.
Mạt Mạt vội vàng đẩy tay Trang Triều Dương ra: "Lát nữa Tùng Nhân và An An mà xông vào thì hai chúng ta biết để mặt vào đâu hả?"
Trang Triều Dương: "Hai thằng nhóc này tỉnh ranh lắm. Em không phát hiện thấy là sau khi anh về, bọn chúng rất ít vào phòng ngủ sao?"
Mat Mạt nhéo thịt mêm của Trang Triều Dương: "Nói, có phải anh đã nói gì đó không?"
Trang Triều Dương ghé vào bên tai Mạt Mạt thầm thì: "Anh nói, muốn sinh cho bọn chúng một đứa em gái"
Mat Mat nghiến răng: "Chuyện này mà anh cũng nói cho bọn nhỏ à?"
"Có gì mà không nói được chứ, sau này bọn chúng cũng phải lấy vợ mà."
Mat Mạt: "..."
Trang Triều Dương đè vợ xuống, Mạt Mạt chỉ vào cửa: "Anh khóa cửa chưa? Bọn nhỏ vẫn chưa ngủ!"
Trang Triều Dương hôn lên miệng vợ: "Khóa rồi, vợ à, em nhỏ giọng một chút là được rồi." Mat Mạt: "...
Sao lại bảo cô nhỏ giọng một chút chứ? Rõ ràng mỗi lần đều là Trang Triều Dương lớn tiếng hết mà.
Sáng hôm sau, Mạt Mạt xoa xoa eo, người đàn ông kiêng khem quá lâu, ăn mãi không no, ôi cái eo của côI
Mạt Mạt trừng mắt nhìn Trang Triều Dương, Trang Triều Dương tâm tình tốt đưa con trai đi học.
Giữa trưa, Hướng Hoa tìm Mạt Mạt, Mạt Mạt cũng không trốn: "Có chuyện gì cũng đừng tìm tôi, Triều Dương ở nhà, anh có thể tìm anh ấy."
Hướng Hoa chính là không dám đi tìm Trang Triêu Dương, mới nghĩ đến Liên Mạt Mạt: "Đằng nào thì hai người cũng không dùng căn nhà kia, để đó cũng không làm gì, bán đổi thành tiền không phải là tốt hơn sao. Ông Flo nói có thể thêm hai mươi ngàn nữa."
Mạt Mạt cười lạnh: "Hướng Hoa, có phải anh coi tất cả mọi người là kẻ ngốc không? Mặc dù tôi không học kinh tế, nhưng cũng biết rằng theo sự phát triển hiện tại, ngôi nhà sẽ tiếp tục tăng giá trị, ngay cả khi tôi không có tiền thì tôi cũng sẽ không bán nó đi."
Mạt Mạt nói xong cùng mấy người Bàng Linh xuống lầu, dừng ở bậc thang nói: "Sau này có chuyện øì thì cứ trực tiếp tìm chồng tôi, đừng tới tìm tôi nữa."
Mạt Mạt nói xong lời này, cảm giác cực kỳ tốt. Trang Triều Dương đã trở lại, sau này chuyện trong nhà không cần một mình cô giải quyết nữa.
Mạt Mạt nói xong đi xuống lầu, Chu Tiếu nhìn thấy Hướng Hoa: "Sao anh lại tới đây?"
Hướng Hoa vừa mới ăn quả đắng, giọng điệu không tốt, trừng mắt nhìn Chu Tiếu: "Em cho rằng anh ở đây làm gì? Em ngày nào cũng chạy về nhà mẹ đẻ, mẹ anh làm gì em chứ, chỉ như vậy thôi mà em đã không chịu được bà ấy à? Em không giúp được gì thì thôi, ngày qua ngày chỉ gây thêm phiền phức."
Hướng Hoa quở trách Chu Tiếu trước mặt nhiều người như vậy, rốt cuộc thì Chu Tiếu cũng là phó hội trưởng hội sinh viên, mất thể diện như vậy là không được liền trực tiếp cãi nhau với Hướng Hoa.
Mạt Mạt ăn cơm xong trở lại lớp mới biết được, Từ Lị oang oang: "Chu Tiếu quá ngốc, bỏ nhà đi. Tôi nghe nói Ngô Tiểu Điệp rất thân với bà cụ kia! Trái tìm mấy người già vẫn hướng về cháu trai tương lai hơn."
Mạt Mạt quá hiểu Ngô Mẫn: "Bà ta mới không thèm để ý đến cháu trai đâu, bà ta chỉ muốn làm chủ trong nhà Hướng Hoa, trải qua cuộc sống giống như của thái hậu nương nương vậy, một núi không thể có hai hổ. Chu Tiếu mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ nghĩ biện pháp đuổi bà ta đi, vậy nên bà ta chỉ là đang mượn Ngô Tiểu Điệp để quấy rối."
Từ Lị trợn tròn mắt: "Không phải chứ, đó là cháu trai của bà ta đấy."
Mạt Mạt: "Cô cứ đợi mà xem, nếu như có cơ hội thích hợp, nói không chừng đứa cháu trai chưa ra đời này deu có thể lợi dụng được đấy."
Từ Li cũng là đứa trẻ lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, vỗ ngực: "Cô đừng dọa tôi thế, tôi còn chưa lấy chồng đâu! Làm sao lại có một bà mẹ chồng độc ác như vậy được chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận