Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1358. Tra hoi 2

Chuong 1358. Tra hoi 2Chuong 1358. Tra hoi 2
Vương Thanh va Mat Mat hàn huyên một lúc, đứng dậy: "Ngày sau chị cũng nhàn rỗi rồi, mình có thời gian trò chuyện, chị đi về trước."
Mạt Mạt đứng dậy tiễn: "Được."
Mạt Mạt đóng cửa lại, Tùng Nhân đã bắt đầu đếm: "Mẹ, mười tám con vịt ngâm tương."
Mạt Mạt tính toán phân chia vịt ngâm tương, nhà mẹ nuôi nhất định sẽ mua, trong đại viện chị Vương Thanh nhất định sẽ dùng vịt ngâm tương để tặng, cô lại tặng sẽ không hay, cuối cùng nghĩ đến Thẩm Triết, vừa vặn ngày mai họp thường niên ở công ty, cô tặng một nửa, để Thẩm Triết mang về nhà.
Còn lại Mạt Mạt quyết định chia cho Trang Triều Dương một nửa mang về quân đồn, sau cùng còn một phần tư, nhà mình ăn.
Nói đến họp thường niên ở công ty, thì phải nhắc tới thưởng cuối năm và phúc lợi của Mạt Mạt, ngày mai là biết rồi.
Họp thường niên của công ty Thẩm Triết, ngay ở công ty mình, ở niên đại này họp thường niên của công ty không đa dạng như đời sau, họp thường niên không có tiết mục, chỉ có tổng kết và phát biểu, sẽ họp cho tới trưa.
Hội nghị kết thúc, ông chủ tốt sẽ cho lì xì và phúc lợi, keo kiệt thì thật có lỗi, trở về tiếp tục làm việc, tận cho đến khi nghỉ. Mat Mat thuộc vào bộ phận nghỉ sớm, hôm nay bộ phận của cô không cần phát biểu, chỉ là tới tham gia hội nghị.
Buổi trưa hội nghị mới kết thúc, Thẩm Triết là ông chủ hào phóng, liên tiếp năm nay đều sẽ có phần thưởng cuối năm, hơn nữa còn không ít.
Mạt Mạt là người cuối cùng nhận được lì xì, một xấp thật dày, gần một ngàn, về phần phúc lợi của công ty, là hoa quả và hải sản theo mùa: "Tổng giám đốc Thẩm thật là hào phóng."
Thẩm Triết: "Bởi vì anh là ông chủ tốt, phải rồi, buổi chiều anh phải trở về thủ đô, đồ tết anh đã đưa đến công ty, ở ngay trước bàn, anh không đến nhà em nữa, em mang về đi!"
Mạt Mạt: "Em cầm đến chín con vịt ngâm tương, anh cũng mang về đi!"
Thẩm Triết: "Được."
Mạt Mạt xuống lầu, thấy quà mừng năm mới của Thẩm Triết, khá lắm, thật sự mua không ít, đều là quần áo và túi xách nước ngoài, còn có đồ chơi cho bọn nhỏ.
Mạt Mạt vừa định lên xe, Kỳ Kỳ đã chặn xe Mạt Mạt lại: "Phu nhân Trang, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cô?"
Mạt Mạt liếc mắt đến chỗ Kỳ Kỳ đứng, vừa vặn chặn xe của cô, mím môi xoay người: "Cô có thể hỏi, nhưng tôi không nhất định sẽ trả lời."
Kỳ Kỳ nghẹn họng, khoé miệng: "Được, vấn đề thứ nhất, phu nhân Trang, Kỳ Dung nói, bạn gái của anh ta là bạn tốt của cô thật sao?"
Mạt Mạt mím môi, Kỳ Dung được lắm, đây là lấy cô làm bia đỡ đạn, cô đã nói mà, Kỳ Dung đã thề son sắt như thế nào chứ, có khả năng bảo vệ được Từ Li đấy! Nói thật, Mạt Mạt thật sự không thích Kỳ Dung này.
Kỳ Dung này tâm tư sâu kín, ai cũng có thể lợi dụng, đương nhiên có thể là do trải nghiệm thời thơ ấu tạo nên, nhưng Mạt Mạt cũng không thích cho nổi, bên trong Kỳ Dung thực chất vẫn là u tối.
Kỳ Dung quan tâm Từ Lị như thế, chính là ánh nắng của Từ Lị, là thứ anh ta cần, ánh mắt của cô gái mới có thể soi chiếu vào nội tâm của anh ta.
Kỳ Kỳ vẫn luôn quan sát nét mặt của Mạt Mạt, cô ta mới là người tức giận nhất, vốn dĩ cô ta che giấu rất hoàn hảo, cô ta cũng không coi người anh trai là con hoang này ra gì cả, nhưng thua lại là thua ở trên người Kỳ Dung.
Hiện tại Phạm Đông cực kỳ đề phòng đối với cô ta, cô ta đi theo bên cạnh Phạm Đông lâu như vậy, đương nhiên biết Phạm Đông có chút không nhận ra người, cô không dám rời đi, sợ Phạm Đông sử dụng thủ đoạn với cô ta, cũng sợ ông cụ nhà mình từ bỏ cô ta.
Hiện tại cô ta đâm lao phải theo lao, đều là do Kỳ Dung gây nên, cũng may, cuối cùng cha đã tỉnh táo lại, cảnh giác Kỳ Dung rồi, nghe nói Kỳ Dung có bạn gái, dĩ nhiên muốn khống chế ở trong tay mình. Thật không nghĩ đến, còn không chờ bọn họ tra hỏi, Kỳ Dung đã không cẩn thận để lộ ra người làm mối, còn cố ý nhấn mạnh Liên Mạt Mạt và Từ Lị là bạn tốt, bạn rất thân, Liên Mạt Mạt còn vì Từ Ly mà ra mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận