Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 688. Áo Bông nhỏ 2

Chương 688. Áo Bông nhỏ 2Chương 688. Áo Bông nhỏ 2
Cả nhà Mạt Mạt ở nhà ông ngoại, mắt thấy sắp đến Tết, trở vê nhà mình ở lại phải dọn dẹp phòng ốc, rồi lại phải dỡ hành lý, quá phiền phức, dù sao cũng chẳng có bao nhiêu ngày, ở nhà ông ngoại còn có thể chăm sóc ông bà.
Sáng sớm hôm sau, lúc ăn cơm Miêu Chí nói: "Vân Kiến và Vân Bình cùng nhà cháu tới thủ đô, hai ông bà tự sống với nhau, các cháu không cần bận tâm lo lắng."
Mạt Mạt nhìn Vân Kiến, Vân Kiến gật đầu, Mạt Mạt nhìn vết đồi mồi trên khuôn mặt ông ngoại, trong lòng hơi chua xót, cha mẹ già rồi, lưng cũng đã còng, ông ngoại bà ngoại càng trân quý khoảng thời gian sống riêng.
Miêu Chí ăn cơm xong thì cùng vợ đi dạo trong sân, hai người người nọ dìu người kia, đây là hình ảnh đẹp de nhất mà Mạt Mat từng thấy, đây mới là tình yêu đẹp nhất.
Mạt Mạt tới cửa hàng bách hóa một chuyến, lấy một ít thịt, để ở nhà một ít, buổi chiều đưa Tùng Nhân và An An đến nhà họ Trâu.
An An vừa vào cửa liền bị Trương Ngọc Linh ôm vào lòng,"Tiểu An An, cuối cùng cháu cũng đến, bà ngoại nuôi nhớ quá."
An An ôm lấy cổ Trương Ngọc Linh/An An cũng nhớ bà ngoại nuôi." Trương Ngọc Linh ôm An An, sờ chỗ no nan chô kia, lúc thì véo má, lúc thì nhéo bắp tay, quả đúng là giống Mạt Mạt hồi nhỏ, cực kì đáng yêu.
An An nhăn mặt, mặt sắp biến thành cái bánh bao nhỏ rồi, bà ngoại nuôi đáng sợ quá.
Mạt Mat ngồi xuống hỏi,"Sao không nhìn thấy ông nuôi và bà nuôi ạ?"
Trương Ngọc Linh bế An An ngồi xuống"Ông nuôi con không phải nghỉ hưu rồi sao? Ông và bà nuôi con đi tới nhà thằng cả rồi."
Ông cụ Trâu nghỉ hưu năm 74, cả nhà chuyển ra khỏi đại viện của chính phủ, sống trong căn nhà ở viện dưỡng lão, lời của ông cụ Trâu đó là"Rút lui hợp lý không phải là nhát gan mà là vì lo cho đại cục tốt hơn."
Giờ tất cả đã kết thúc, ông vụ Trâu cũng không đóng tại Dương Thành nữa, hai ông bà càng có nhiều thời gian cho riêng mình.
Mạt Mạt hỏi,"Ông bà nội nuôi bao giờ về ạ?"
"Hôm nay không về đâu, thằng cả không thả người, nói là phải ăn Tết xong, năm nay cả nhà mình đều đến nhà thằng cả ăn Tết."
Trương Ngọc Linh cả ngày ở nhà, khó khăn lắm Mat Mat mới đến, kéo lẫy Mat Mat nói chuyện không ngừng, từ cha nuôi nói đến đám con, mỗi một đứa con đều nói một lượt, cuối cùng nói xong cảm giác vẫn chưa nói đã.
Trương Ngọc Linh nói đã đời rồi, hỏi,"Sao các con vê đây?"
Mạt Mạt nói: "Triều Dương..."
Trương Ngọc Linh mãi chưa phản ứng lại, ôm lấy An An, nói đùa,'Con có thể đi, nhưng để An An lại cho mẹ."
An An ngẩng đầu nhìn bà ngoại nuôi, v6 tay bà/An An phải theo anh trai, anh không có An An theo sát, anh ấy lại không học bài, bà ngoại nuôi, An An sẽ về thăm bà."
Tùng Nhân/..."
Cả nhà Mạt Mạt ở lại ăn tối mới về, Trương Ngọc Linh tiễn ra tận cửa, mãi cho đến khi nhà Mạt Mạt đi xa rồi mới đóng cửa.
Trang Triều Dương đi chuyến tàu buổi trưa ngày hôm sau, Mạt Mạt đem các con đi tiễn, ở phòng chờ, An An ôm lấy cổ cha, dặn dò,"Cha ăn cơm đúng giờ, nếu mà gầy đi mẹ sẽ xót lắm đó, cha phải chăm sóc bản thân cho tốt, cha nhớ phải nhớ mẹ, nhớ An An, nhớ anh."
Trang Triều Dương ôm chặt con út, người ta nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ, An An nhà anh mới là áo bông nhỏ hàng thật giá thật.
Tùng Nhân tuy từ nhỏ đã đối chọi với cha, nhưng cha sắp đi, Tùng Nhân rất muốn khóc, tuy nhiên cậu bé là anh trai không được khóc.
Loa thông báo soát vé, Mạt Mạt đưa con tiễn Trang Triều Dương lên tàu, hai đứa bé đều bin rịn không rời, sau khi xuống tàu, nước mắt vòng quay nhìn tàu chạy.
Tàu chạy rồi, từng toa tàu lướt qua bên người Mạt Mạt, Mạt Mạt vô thức nhìn thấy vị trí bên cửa sổ của một toa tàu, Tôn Hoa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận