Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1065. Nuối tiếc 1

Chương 1065. Nuối tiếc 1Chương 1065. Nuối tiếc 1
Miêu Tình lau nước mắt, đi lên trước, Miêu Chí đưa cái túi trong tay cho Miêu Tình: "Lúc đầu cha định đưa số tiền tiết kiệm này cho mấy đứa nhỏ, nhưng về sau, chút tiền ấy của cha đối với mấy đứa nhỏ mà nói thật không đáng chú ý, cha và mẹ con nghĩ một chút, những thứ này đều giao cho con, bên trong có hơn một vạn đồng."
Trong tay Miêu Tình có không ít tiền, tiền lương hưu của bà và chồng không cao, nhưng con trai con gái sau khi kết hôn, ngày lễ ngày tết hàng năm sẽ cho tiền, những năm này, hai vợ chồng tích trữ được không ít.
Miêu Tình xua tay: "Cha, con có tiền."
Miêu Chí: "Cha chỉ còn lại chút tiền ấy cho con, con cứ cầm lấy đi."
Miêu Chí thương xót nói xong, nước mắt Miêu Tình rơi xuống bên trên cái túi, Miêu Chí kéo tay con gái, đưa tay sờ lên mặt con gái, con bé này, lớn lên thật giống ông ấy: "Được rồi, đừng khóc nữa, con cũng đã làm bà nội bà ngoại rồi, cha và mẹ con có thể sống nhiều năm như vậy, đã rất thoả mãn rồi, con cũng đừng buồn, đừng tức giận, đừng để cha mẹ đi mà không an lòng."
Miêu Chí vừa nói ra những lời này, trong phòng khách đều là tiếng khóc, đây chính là đang bàn giao hậu sự mà.
Miêu Chí là người bình tĩnh nhất, ông ấy là người đáng chết, nếu không tìm thay con gái, khả năng ông ấy đã sớm chết rồi, ông ấy đã trải qua quá nhiều cái chết rồi, ông ấy không sợ cái chết.
Miêu Chí ho khan một tiếng: "Được rồi, tất cả đừng khóc nữa, chúng ta còn chưa chết đâu, đồ đạc của chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, sắp sang năm mới rồi, năm nay lại là một năm đại đoàn viên."
Miêu Chí nói tới chỗ này, nhìn về phía Thanh Xuyên: "Ong ngoại biết con đã lĩnh giấy kết hôn rồi, nói với nhà họ Tô một tiếng, để Tiểu Vũ năm nay tới đây ăn tết, nhân lúc bà ngoại cháu còn sống, thì cử hành hôn lễ đi, đừng để bà ngoại cháu phải tiếc nuối."
Thanh Xuyên đỏ mắt: "Vâng, cháu đi gọi điện thoại."
Miêu Chí đứng dậy, vẫy tay: "Trước mắt bà ngoại các cháu không có việc gì, trong nội tâm bà ấy vẫn còn tâm nguyện, sẽ không dễ dàng buông tay để đi, mấy đứa nên chuẩn bị năm mới đi, chuẩn bị đón tết, tết năm nay phải náo nhiệt."
Liên Quốc Trung hít vào một hơi: "Được, cha, cha cứ yên tâm đi."
"Con làm việc là cha yên tâm, đi đi, tất cả giải tán đi, nên làm gì thì làm đi."
Miêu Tình đi theo Miêu Chí: "Cha, con đi cùng cha lên trên.”
Miêu Chí: "Không cần, mẹ con đã ngủ rồi, chờ ngày mai rồi tới. Tất cả đều về đi." Miêu Chí quyết định thì không ai có thể phản bác, Miêu Tình rất lo lắng, nhưng vẫn nghe lời cha, đi theo chồng trở về.
Thanh Xuyên gọi điện thoại cho Tiểu Vũ, Tô Nhị cũng ở nhà, Trang Triều Dương nhận điện thoại, nói rõ sự tình, năm nay Tô Nhị có ngày nghỉ, cuối cùng quyết định nói: "Cả nhà chúng ta đều đi, năm nay ăn tết ở Dương Thành, tiến hành hôn sự, anh cũng muốn về thăm thôn Tiểu Hà."
Trang Triều Dương nói: "Được, ngày mai em dọn nhà một chút."
Tô Nhị: "Ừm, ngày kia chúng ta sẽ đến, được rồi không nói nữa, anh cúp điện thoại trước đây, còn phải đặt vé nữa."
"Được"
Mat Mạt thấy Trang Triều Dương cúp điện thoại: "Anh rể nói gì?"
"Bọn họ đều tới đây ăn Tết, không đợi đến lúc kết hôn rồi mới tới."
Mạt Mạt: "Quá tốt rồi, như vậy có thể khiến cho Tiểu Vũ tủi thân không, thời gian gấp như vậy."
Trang Triều Dương: "Nó không tủi thân đâu, nếu như nó thật sự thấy tủi thân thì sẽ không tự mình lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với Thanh Xuyên, con bé này là vui vẻ đấy."
Mạt Mạt nghĩ cũng phải, con bé Tiểu Vũ này tâm mới lớn đấy.
Ngày hôm sau Mạt Mạt đi theo Trang Triều Dương về nhà ở Dương Thành, trong nhà tuyết rất dày, cũng may nhân lực trong nhà không ít, rất nhanh đã dọn xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận