Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 675. Oán hận 1

Chương 675. Oán hận 1Chương 675. Oán hận 1
Oán hận 1
Mạt Mạt đang suy nghĩ, trong kiếp trước người chèn ép Trang Triều Dương, làm cho Trang Triều Dương bị đuổi ra khỏi trường quân đội có phải là Phạm Đại Bằng không?
Sáng hôm sau, Mạt Mạt và Trang Triều Dương dẫn theo mấy đứa nhỏ đi chơi công viên, sau đó đi thăm mấy cửa hàng, các địa điểm đều rất tốt, ăn cơm trưa xong thì đến tứ hợp viện.
Mạt Mạt đứng ở bên ngoài nhìn cánh cổng sơn đỏ, tứ hợp viện được bảo trì rất tốt, thoạt nhìn có vẻ như có người ở chỗ này, nhưng bây giờ thì cổng khóa chặt, có lẽ người ở đây đã xảy ra chuyện rồi.
Mặc dù Mạt Mạt không vào được, nhưng nhìn bề ngoài liền biết tòa tứ hợp viện này rất lớn.
Trang Triều Dương ôm An An nói: "Đây là nhà của ông ngoại, năm đời nhà ông ngoại đều sống ở đây"
Mạt Mạt hỏi: "Anh đã từng vào bên trong chưa?"
Trang Triều Dương cười: "Đương nhiên, anh còn sống ở trong đó nữa đấy. Là một ngôi nhà lớn có ba sân, diện tích cũng không lớn lắm nhưng rất tỉnh xảo, nhất định em sẽ thích nơi này."
Mạt Mạt cười: "Chờ lấy lại được thì chúng ta sẽ dọn dẹp chỗ này thật kỹ, hàng năm nếu anh có ngày nghỉ thì chúng ta có thể quay về ở đây." Trang Trieu Dương đáp: "Được."
Ngày thứ ba, Mạt Mạt đi đến cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng ở thủ đô, mua một ít bánh ngọt về làm quà. Những cái khác thì Mạt Mạt cũng không thiếu nên cũng không đi mua sắm nữa.
Trang Triều Dương có tổng cộng bảy ngày nghỉ phép, bọn họ còn phải ngồi tàu hỏa mất một ngày một đêm, vậy nên gia đình Mạt Mạt rời đi vào ngày thứ tư.
Ngày thứ tư bọn họ mua vé tàu buổi trưa, gia đình Mạt Mạt mua vé giường nằm, đều là giường tầng một. Trang Triều Lộ tiễn mấy người Mạt Mạt lên tàu rồi mới quay về.
Mạt Mạt trở về mang rất nhiều đồ, có cái là Mạt Mạt mua, có cái là Trang Triều Lộ đưa. Trang Triều Dương kiểm tra thấy có rất nhiều thứ tốt, Mạt Mạt nhìn: "Nếu biết có nhiều đồ như vậy thì em đã gọi điện cho Vân Kiến từ trước đó rồi."
Tùng Nhân ngồi ở bên cạnh: "Mẹ, con lớn rồi, con có thể giúp cha xách đồ."
An An phụ họa: "Mẹ, còn có con, còn có con nữa."
Mạt Mạt cười: "Tùng Nhân và An An thật hiểu chuyện đấy."
Lúc này lại có người lên tàu, cầm vé đi vào khoang tàu của Mạt Mạt. Người tiến vào là hai thanh niên, trên lưng cõng rất nhiều đồ, Trang Triều Dương đứng dậy giúp bọn họ đặt lên kệ.
Hai người thanh niên khoảng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, vào khoang tàu liên trèo lên giường phía trên. Hai người đều cùng quê, lại khéo ăn nói, bởi vì Trang Triều Dương là quân nhân nên hai người nhanh chóng bắt chuyện với Trang Triều Dương.
Mạt Mạt vẫn luôn lắng nghe, mới biết được hai người thanh niên này xuống nông thôn vừa trở lại thành phố, lúc này Mạt Mạt mới nhớ tới, khoảng thời gian này những người có năng lực đều đã đem con cái mình về lại thành phố rồi.
Thanh Nghĩa về nông thôn cũng đã được tám năm, cũng nên quay lại thành phố. Mạt Mạt nhớ rõ, tháng mười năm sau sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học.
Nghĩ đến kỳ thi đại học sang năm, Mạt Mạt tính toán, trong nhà có mấy người sẽ tham gia kỳ thi đại học. Vân Kiến và Thanh Xuyên sang năm vừa đúng lúc tốt nghiệp, tham gia thi đại học, ngoài ra còn có Khởi Thăng và Tiểu Vũ nữa, xem ra cũng nên chuẩn bị tài liệu ôn tập rồi.
Lúc Mạt Mạt về đến Dương Thành đã là giữa trưa. Đồ đạc quá nhiều, Mạt Mạt một tay bồng An An, một tay xách một cái túi, Tùng Nhân giúp xách một cái, còn lại đều treo trên người Trang Triều Dương.
Nhà ba mẹ ở gần nhà ga nên Mạt Mạt về nhà trước, Mạt Mạt đến đầu ngõ liền thả An An xuống: "Tùng Nhân, con dắt em trai đi, đưa túi cho mẹ."
Tùng Nhân đưa túi, dắt em trai: "An An, em chú ý dưới chân nhé." An An sẽ cẩn thận."
Mạt Mạt đến cửa nhà, cổng đã mở ra, Mạt Mạt bước vào sân: "Cha mẹ, con về rồi."
Điền Tình nghe thấy tiếng động liền mở cửa đi ra: "Tại sao mấy đứa lại mang nhiều đồ vê như vậy, người chắc mệt rồi, mau vào nhà đi."
An An chạy tới: "Bà ngoại, bà ngoại có nhớ An An không?”
Điền Tình ít được gặp An An, nhìn An An giống như nhìn thấy Mạt Mạt khi còn bé, liền khom lưng bế An An lên: "Bà ngoại nhớ An An lắm, An An có nhớ bà ngoại không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận