Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 650. Khóc 2

Chương 650. Khóc 2Chương 650. Khóc 2
Hướng Húc Đông xách hai sọt cá rất nặng ra, Vân Kiến tiến tới hỗ trợ mới xách ra được, rửa sạch rong rêu, bên trong thật sự không ít.
Hướng Húc Đông bảo Tùng Nhân đứng xa ra một chút, sẽ có lúc trong sọt có rắn chui vào, cho nên mỗi lần Hướng Tịch tới lấy sọt cá ông ta đều phải đi theo.
Cũng may trong hai giỏ cá đều không có rắn, tất cả đều là tôm nhỏ to bằng nửa ngón tay, Hướng Húc Đông cầm theo cái gùi nhỏ, xếp vào nửa gùi.
Hướng Húc Đông đưa gùi cho Vân Kiến: "Mấy đứa cầm về ăn đi."
Mạt Mạt từ chối nói: "Ông mang về ăn đi, chúng tôi không thiếu đồ ăn."
Hướng Húc Đông lắc đầu: "Tôm không có nhiều thịt, toàn là vỏ, không dùng dầu chiên được, những người già xuống rèn luyện như chúng ta ăn tôm tốn sức, mấy đứa thanh niên cầm về ăn đi, vừa vặn coi như là cha và Hướng Tịch tặng quà đáp lễ Tết Trung thu đi."
Hướng Húc Đông đã nói như vậy, Mạt Mạt đã nhận tôm, đưa bánh Trung thu qua, Hướng Húc Đông nhận lấy, xua tay, quay người đi về thôn Tiểu Câu.
Mạt Mạt dẫn mấy đứa nhỏ về đại viện, tôm trong cái gùi vẫn còn đang nhảy nhót tưng bừng, Tùng Nhân muốn nuôi, Mạt Mạt không đồng ý, buổi trưa bọc hết tôm bằng bột mi roi chiên, làm thành đồ ăn vặt.
Mạt Mạt tỉnh ngủ, sờ bên cạnh không thấy Tùng Nhân, đứng dậy đi ra phòng khách, phòng khách cũng không có, đến phòng cho khách chỉ có hai anh em Vân Kiến đang ngủ, Mạt Mạt liếc qua cửa, cửa đang khóa, ánh mắt Mạt Mạt rơi vào nhà bếp.
Lỗ tai Tùng Nhân thính vô cùng, nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng nhảy xuống khỏi ghế, kéo ghế về lại chỗ cũ, trong miệng quá nhiều tôm, nuốt không trôi, nhổ ra thì lại tiếc, nên ngậm trong miệng, giả vờ vừa uống nước xong.
Mạt Mạt vừa đi đến cửa, Tùng Nhân đã chạy vào nhà vệ sinh, Mạt Mạt hắng giọng một cái, Tùng Nhân cúi đầu, miệng vẫn luôn cử động, cho đến khi nuốt hết xuống, mới ngẩng đầu: "Mẹ, mẹ dậy rồi ạ?"
Mạt Mạt: "Tùng Nhân, con đến nhà bếp làm gì?"
"Con đi uống nước."
Mạt Mạt mím môi: "Mẹ đã nói chưa, đứa trẻ ngoan thì không được nói dối? Vì sao Tùng Nhân lại nói dối?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tùng Nhân chớp mắt: "Mẹ, con thật sự đi uống nước."
Mạt Mạt vào nhà bếp, lấy ra con tôm ở trên cùng: "Con làm sao giải thích cho mẹ đây?"
Tùng Nhân cúi đầu nhìn mũi chân: "Mẹ, con sai rồi, là con ăn." Mat Mat để con tôm lại: "Không phải là mẹ không cho con ăn, nhưng ăn cái gì cũng phải có chừng mực, con xem cái bụng nhỏ yếu ớt của con, đã sắp ưỡn tới ngực rồi."
Tùng Nhân bị doạ, hoảng sợ nhìn mẹ, Mạt Mạt mờ mịt, cô nói cái gì rồi hả? Sao lại khiến cho Tùng Nhân sợ đến như vậy?
Tùng Nhân sờ bụng của mình, khóc oà lên, khóc đến mức Mạt Mạt cuống quýt: "Tùng Nhân, sao con lại khóc? Có phải bụng khó chịu hay không?"
Mạt Mạt bị doạ bế Tùng Nhân lên, muốn chạy xuống dưới lầu, anh em Vân Kiến cũng chạy ra ngoài: "Chị, Tùng Nhân sao vậy?”
Mạt Mạt vội vã mở cửa, nhưng cô đang bế Tùng Nhân không mở ra được: "Mau giúp chị mở cửa, có thể là Tùng Nhân ăn nhiều, đau dạ dày rồi."
Vân Kiến lo lắng vội vàng mở cửa, Mạt Mạt vừa muốn chạy ra khỏi cửa, Tùng Nhân nín khóc nói: "Mẹ, con không đau.”
Mạt Mạt nhìn Tùng Nhân đang ôm cổ cô: "Thật sự không đau?"
Tùng Nhân gật đầu: "Thật sự không đau, con không khó chịu chút nào hết."
Mạt Mạt bị doạ trán đều đã toát mồ hôi, thả Tùng Nhân xuống, chân đã mềm nhữn, kéo Tùng Nhân vào nhà, ngồi trên ghế, nửa ngày mới bình thường trở lại, cô chỉ sợ Tùng Nhân ăn nhiều bục dạ dày, bây giờ tim còn đang đập thình thịch. Mat Mat kéo lây Tùng Nhân còn đang râu rĩ: "Nói cho mẹ biết, sao đột nhiên con lại khóc?"
Tùng Nhân lau nước mắt, ánh mắt vô cùng sợ hãi: "0a, Tùng Nhân mang thai rồi, Tùng Nhân mang thai rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận