Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1139. Đầu óc có vấn đề 1

Chương 1139. Đầu óc có vấn đề 1Chương 1139. Đầu óc có vấn đề 1
Mạt Mạt về đến nhà, Tùng Nhân và An An còn chưa trở lại, An An đi thăm mấy người bạn nhỏ của mình, Tùng Nhân ngang tàng, bá chủ một phương ở đại viện đã về rồi, là muốn vào chào hỏi em út, Mạt Mạt tưởng tượng đến dáng vẻ đại ca lớn của Tùng Nhân mà đau đầu.
Mạt Mạt đặt Thất Cân vào trong xe đồ chơi, lấy đô chơi mà Trang Trieu Dương làm ra, những thứ này đều là Tùng Nhân và An An đã từng chơi khi còn bé, Mạt Mạt bỏ đồ chơi vào trong xe, Thất Cân tự ngồi chơi, không khóc không nháo.
Mạt Mạt có lúc nghi ngờ Thất Cân cũng trọng sinh hoặc là xuyên qua, không còn cách nào cả, nhà bọn họ có một người như vậy.
Cuối cùng Mạt Mạt phát hiện Thất Cân cũng sẽ làm rất nhiều chuyện ngu ngốc mà trẻ sơ sinh hay làm, Thất Cân là đứa trẻ bình thường.
Tủ lạnh nhà Mạt Mạt đầy ắp, đều là Đại Mỹ mua lúc sáng, thịt và rau đều có, Mạt Mạt lấy ra một túi chân gà, buổi trưa định làm cánh.
Mọi người không nhìn lầm đâu, đích thật là túi có chứa chân gà, Mạt Mạt không biết là ai nghĩ đến việc chia gà ra để bán, dù sao ở niên đại này đã có rồi, có thể tách gà ra bán, người ta cũng đã có đầu óc rồi.
Buổi trưa nấu cơm xong, Tùng Nhân và An An mới về, trên đầu Tùng Nhân đều là đất, đầu gối còn có chỗ xanh tím, Mạt Mạt nghiến răng, cô thật sự không thể lý giải nổi phương thức giao lưu tình cảm của đám nhóc Tùng Nhân kia, nhất định cứ phải đánh nhau à?
An An thì khôn hơn, cả người sạch sẽ.
Buổi trưa ăn cơm, Mạt Mạt xem xét đổi quần áo theo mùa cho Tùng Nhân và An An, vừa lấy ra, tay cứng đờ, quần áo đều nhỏ hết rồi.
Tùng Nhân và An An mùa hè này đã lớn lên không ít, Mat Mat sắp xếp quần áo Tùng Nhân và An A, những quần áo này không mặc được nữa, Mạt Mạt cũng không có ý định giữ lại cho Thất Cân.
Chờ lúc Thất Cân lớn lên, những bộ quần áo này đã sớm bị đào thải rồi.
Quần áo của Tùng Nhân và An An không ít, Mạt Mạt lâm vào phiền muộn, những quần áo này nếu như quyên góp ra ngoài, quần áo thì quá tốt rồi, đại đa số đều là hàng nước ngoài, nhà họ Thẩm tặng, Mạt Mạt sợ quyên góp ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của một số đứa nhỏ.
An An thấy mẹ thở dài: "Mẹ sao vậy?"
Mạt Mạt nói ra những lo lắng của mình: "Những bộ quần áo này giữ lại thì cũng đáng tiếc, được rồi, trước tiên cứ đặt ở đây đã, chờ sau này rồi nói."
An An nhìn tu quần áo của mình, quần áo của cậu bé thật sự không ít, anh trai cũng có rất nhiều, chân mày nhu lại.
Mạt Mạt thu dọn quần áo xong, đứng dậy: "An An, mẹ xuống lầu gọi Tùng Nhân, lát nữa các con trông em, mẹ đi mua quân áo, một lát sẽ quay lại."
An An: "Vâng."
Mạt Mạt rất yên tâm đối với Tùng Nhân và An An, đừng thấy Tùng Nhân tuỳ ý, thằng bé rất cẩn thận tỉ mỉ. An An thì càng không cần phải nói, thằng nhóc này muốn làm thiên thần áo trắng, Mạt Mạt cũng có thể tưởng tượng ra, sau này An An nhất định là một bác sĩ dịu dàng.
Mạt Mạt cho Thất Cân uống sữa, dỗ Thất Cân ngủ xong, xuống lầu dẫn Tùng Nhân đang chơi đùa về, rồi lái xe đi.
Rất lâu rồi Mạt Mạt không đi dạo trên đường phố, đỗ xe xong, nhìn toà nhà bách hoá đã có sự thay đổi lớn, cảm khái, phát triển thật nhanh, có toà nhà bách hoá hoạt động không hiệu quả, bị người khác thu mua, chỉnh đốn và cải cách thành hình thức cửa hàng.
Mạt Mạt đứng trước toà nhà bách hoá, không, bây giờ nên là trước cổng chính của cửa hàng bách hoá, cô thật sự muốn biết, rốt cuộc Hướng Hoa đã cho người khác bao nhiêu chủ ý.
Mạt Mạt không hiểu mạch suy nghĩ của Hướng Hoa, thật sự cho rằng anh ta nghĩ kế là là kết được nhiều mối duyên tốt hay sao? Căn bản chính là đang đào mộ cho chính mình!
Mạt Mạt rùng mình, cô không muốn nghĩ đến Hướng Hoa đâu.
Cửa hàng bách hoá thật sự là rập khuôn theo như đời sau, đều không cần tìm tòi phát triển biến hoá, Mat Mat đã mất di sự hứng thú quan sát, lên lâu thẳng đến khu trang phục của con trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận