Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 561. Có người tìm 1

Chương 561. Có người tìm 1Chương 561. Có người tìm 1
Có người tìm 1
Mạt Mạt cúi đầu nhìn cậu bé bên cạnh mình: "Cháu bé à, buông ra đi, dì phải về nhà, ở nhà còn có em bé đang chờ dì về."
Cậu bé nghiêng đầu nhìn Mạt Mạt, oà một tiếng, không phải bà nội, không phải bà nội. Cậu bé khóc tu tu, khóc rất thê lương.
Đứa trẻ khóc làm cô giật mình, vội lấy mấy viên kẹo ở trong không gian ra nhét vào người cậu bé.
"Đừng khóc, dì cho cháu kẹo."
Cậu bé rơm rớm nước mắt trên mi, bàn tay mũm mĩm cầm vài viên kẹo rồi ngẩng đầu nhìn Mạt Mạt, trông rất đáng yêu, Mạt Mạt sờ đầu cậu bé: "Đừng khóc, ăn kẹo đi."
Cậu bé sụt sịt, vẫn hơi không chấp nhận được người trước mặt không phải bà nội, nhưng cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của kẹo. Cậu bé vừa mở gói kẹo vừa rơi nước mắt, đang mở được nửa chừng: "Bà nội nói không thể tùy tiện nhận đồ của người khác, cháu không thể ăn."
Mạt Mạt bật cười, thằng bé này thật thú vị, cô ngồi xổm xuống: "Dì cho sẽ không sao đâu, ăn đi!"
Cậu bé nghiêng đầu nhìn Mạt Mạt, dì ấy giống bà nội như thế nên chắc không sao đâu, cậu bé vừa ăn kẹo vừa sụt sịt.
Đứa trẻ ngừng khóc, Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, vừa roi bị chậm trê, chắc chắn Tùng Nhân ở nhà lại làm ầm lên rồi, Mạt Mạt hỏi: "Nhà cháu ở đây à?”
Cậu bé chỉ sang nhà bên cạnh, Mạt Mạt nhìn thấy chỗ đó không xa và thấy một cậu bé lớn hơn từ trong nhà đi ra, Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Mạt Mạt đi, cậu bé mới phản ứng lại, cậu bé chạy được hai bước thì dừng lại, không phải bà nội, không phải bà nội.
Miêu Vân Kiến tức giận chạy ra ngoài: "Không phải anh bảo em chờ ở trong sân à, sao lại chạy ra ngoài?"
Miêu Vân Bình lau đi nước mắt ở khóe mắt, xoè lòng bàn tay ra: “Anh ơi, ăn kẹo đi."
Bây giờ vật tư thiếu thốn, kẹo cũng ít, đã lâu rồi Vân Kiến không thấy kẹo nên Vân Kiến nghiêm túc hỏi: "Kẹo ở đâu ra?"
Vân Bình giơ kẹo lên: "Bà nội cho, ừm, là của bà nội dì."
Vân Kiến sững sờ: "Bà nội dì là sao?"
"Là một người dì giống bà nội, dì vừa mới đưa cho em."
Vân Kiến nhíu mày thanh tú, bày ra đáng vẻ giống như người lớn: "Sao em có thể tùy tiện nhận đồ của người khác thế hả? Gia giáo của em đâu?"
Vân Bình chớp chớp đôi mi dài: "Anh ơi, cái này là bà nội dì đưa cho, không phải người ngoài. Anh ơi, sao anh không hỏi bà nội dì là ai?" Sắc mặt Van Kiến có chút khó coi, cậu rất muốn đánh Vân Bình, nhưng thằng bé này sẽ mách lẻo, cậu cắn răng nghiến lợi nói: "Nói đi, bà nội dì là ai?"
"Một người trông giống bà nội, anh trai thật ngu ngốc."
Vân Kiến kìm nén lửa giận sắp bùng nổ, nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của em trai thì cậu biết thằng nhóc sẽ không nói dối, thật sự có người giống bà nội sao?
"Người đâu?"
Vân Bình chỉ vê phía trước: "Đi rồi."
Vân Kiến: "..."
Mạt Mạt còn chưa biết, cô đi chưa được bao lâu thì có hai cậu bé đi theo dọc đường, hai cậu bé tìm thấy khu tòa nhà thì sửng sốt. Ở đây nhiều tòa nhà quá, có nhiều phòng nữa, lên đâu tìm đây!
Khi Mạt Mạt về đến nhà, Tùng Nhân còn chưa thức giấc, Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm: "Con chạy về đấy, mồ hôi ướt đẫm lưng."
Điền Tình nói: "Mau đi lau đi."
"Vâng al
Mạt Mạt giặt khăn lau mồ hôi: "Sao hôm nay Tùng Nhân ngủ lâu thế nhỉ?"
Điền Tình nói: "Chắc là chơi mệt rồi, bao giờ Triều Dương trở về thế?"
"Ít nhất phải nửa tháng nữa al"
"Lần này lâu nhỉ." "Vâng! Mẹ ơi, bữa tối ăn gì ạ?”
Điền Tình quạt gió: "Trời nóng như này đúng là không biết ăn cái gì, con xem mà làm đi!"
"Vâng."
Điền Tình không thể ngồi yên nên mấy ngày bà ở đây đã dọn dẹp mấy lần, cửa sổ cũng được lau sạch. Mới sáng sớm Điền Tình đã hẹn với Triệu Đại Mỹ cùng ra ngoài đổi cá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận