Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 451. Chỉ sợ hai năm con khỉ và con øà 1

Chương 451. Chỉ sợ hai năm con khỉ và con øà 1Chương 451. Chỉ sợ hai năm con khỉ và con øà 1
Chỉ sợ hai năm con khỉ và con gà 1
Thanh Nhân không về với Mạt Mạt mà ở lại nhà ông ngoại, khi về đến nhà, Trang Triều Dương cho lương thực vào thùng lớn: "Đồng chí Liên Mạt Mạt à, chúng ta sắp được nhận lương thực tháng sau rồi. Sao anh lại cảm thấy chưa từng thấy đồ ăn ở nhà ít đi nhỉ2"
Mạt Mạt bỏ thịt và sườn heo vào thùng ngoài ban công rồi nói: "Vì ông ngoại luôn trợ cấp cho chúng ta nên mỗi lần đến ông cũng bảo chúng ta mang đồ ăn về, đương nhiên sẽ không thấy ít."
Tất nhiên, còn có lương thực mà Mạt Mạt đã bí mật trộn vào.
Trang Triều Dương: "Ông ngoại tốt với chúng ta quá."
Mạt Mạt mỉm cười: "Thế nên em phải về Dương Thành và dành nhiều thời gian ở bên ông ngoại hơn."
Trang Triều Dương: "Mấy ngày thế?"
Mat Mạt vươn hai bàn tay ra, vẻ mặt Trang Triều Dương thay đổi: "Vợ à, em đành lòng để anh ở một mình trong căn phòng trống này sao?"
Mạt Mạt gật đầu: "Có chứ."
Trang Triều Dương ôm Mạt Mạt: "Được lắm, em đành lòng lắm phải không, vậy hôm nay anh nhất định phải kiểm đủ lãi."
Mạt Mạt run rẩy, quàng tay qua cổ Trang Triều Dương: "Em sai rồi, em chỉ đi hai ngày thôi."
Trang Triều Dương ôm Mạt Mạt: "Thật sự chỉ hai ngày sao?"
Mạt Mạt gật đầu: "Thật, người mà ông ngoại nhớ nhất chính là mẹ. Có mẹ thì không cần em bầu bạn nữa, vừa nãy em chỉ trêu anh thôi mà!"
Trang Triều Dương nhếch miệng: "Anh biết ngay là em trêu chọc anh mà."
Mạt Mạt đè tay Trang Triều Dương: "Em đã nói thật rồi, sao anh còn động tay động chân hả?"
"Đồng chí Liên Mạt Mạt à, em đã bao giờ nghe nói đã sai rồi thì làm luôn theo cái sai chưa?"
Mat Mạt: "...
Sáng hôm sau Mạt Mạt và Trang Triều Dương cùng nhau thức dậy, Mạt Mạt chuẩn bị về Dương Thành, đây là lần đầu tiên cô và Trang Triều Dương xa nhau sau khi kết hôn. Lần trước cô về thu hoạch rau củ không được tính, lần đó cô về ngay trong ngày, nhưng lần này thì khác, sẽ có hai ngày không được gặp nhau.
Hai người ở bên nhau suốt thời gian qua, đột nhiên xa cách nên rất không nỡ rời xa, lo lắng cho nhau.
Mạt Mạt kéo Trang Triều Dương vào bếp: "Nếu anh chê nấu ăn rắc rối thì chỉ cần hấp đồ ăn, em ngâm xong hết rồi." "Anh biết rôi."
Mạt Mạt nhéo mặt Trang Triều Dương: "Em không ở nhà anh nhớ ăn đúng giờ, nếu anh sụt cân thì em quay về sẽ trừng phạt nặng."
Trang Triêu Dương cười nói: "Nhà chúng ta có trừng phạt nặng từ khi nào vậy? Em nói thử xem nào, là loại trừng phạt nào thế?"
Mạt Mạt trừng mắt: "Không được cười, chờ em trở về thấy anh gầy đi là sẽ biết."
Trang Triều Dương hứa hẹn: "Anh nhất định sẽ ăn đúng giờ, còn em đấy, đang mang thai nên ra ngoài nhớ cẩn thận, đường đi đâu cũng có tuyết, đi đứng cẩn thận."
Mạt Mạt gật đầu: "Em sẽ cẩn thận."
Trang Triều Dương vòng tay ôm Mạt Mạt: "Đồng chí Liên Mạt Mạt à, em còn chưa đi mà anh đã không nỡ rồi, phải làm sao đây?"
Mạt Mạt cọ trong lồng ngực Trang Triều Dương: "Nhịn đi."
Tráng Triều Dương rũ mắt: "Đồ vô tâm."
Mạt Mạt cười khúc khích, vòng tay ôm eo Trang Triêu Dương, tận hưởng khoảnh khắc ấm áp này.
Tiếng còi xe vang lên, ông ngoại đã đến, Mạt Mạt mặc quần áo, Trang Triều Dương tiễn Mạt Mạt lên xe, sau khi xe rời đi anh đến quân đội.
Tê Hồng ngồi bên cạnh Mạt Mạt bĩu môi: "Anh Triệu nhà tôi thật sự không thể sánh với Trang Triều Dương được. Cô xem, Trang Triều Dương còn biết đường di tiên cô, anh Triệu nhà tôi chỉ dặn dò mây câu là đi đến quân đội luôn."
Mạt Mạt cười: "Bởi vì Triệu Hiên không xin nghỉ được, Trang Triều Dương đã cố ý xin nghỉ phép đấy."
Mạt Mạt muốn bật cười khi nghĩ đến cảnh Trang Triều Dương đuổi theo Đổng Hàng để xin nghỉ phép.
Miêu Chí ngồi bên cạnh cháu gái, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: "Còn chưa đến một tuần nữa, nhất định sẽ có tuyết rơi dày, hai cháu đến Dương Thành có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận