Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 59. Lùi một bước không phải là trời cao biển rộng mà là vực sâu vạn trượng 1

Chương 59. Lùi một bước không phải là trời cao biển rộng mà là vực sâu vạn trượng 1Chương 59. Lùi một bước không phải là trời cao biển rộng mà là vực sâu vạn trượng 1
Mạt Mạt cho rằng, sau khi cha cô đến bệnh viện tìm chủ nhiệm Hướng thì nhất định Hướng Hoa sẽ không dây dưa với cô nữa, đáng tiếc cô đã sai mười mươi rồi.
Hướng Hoa thế mà lại tìm tới tận lớp học cô, Mạt Mạt lạnh mặt: "Anh còn tới đây làm gì nữa vậy?”
Hướng Hoa đẩy mắt kính nói: "Cha tôi đã giáo dục tôi rồi, tôi sẽ không gây thêm phiền toái cho em ở trường nữa. Hôm nay tôi đến là muốn nói, tôi sẽ đợi cho đến khi em tốt nghiệp trung học, chúng ta có thể trở thành bạn bè trước."
Mạt Mạt hết chỗ nói, trong khoảng thời gian này cô cự tuyệt còn chưa đủ rõ ràng sao? Hướng Hoa lấy đâu ra sự tự tin như vậy chứ? Cô cắn răng, gan từng chữ nói: "Tôi sẽ không trở thành bạn bè của anh, càng sẽ không có liên quan gì với anh hết, sau này xin anh hãy tránh xa tôi một chút. Nếu anh còn dám quấy rầy tôi, đừng trách tôi không khách khí với anh."
Hướng Hoa một chút cũng không thèm để ý, một cô gái nhỏ mà thôi, giọng điệu bất cần: "Trái lại tôi cũng tò mò đấy, em định không khách khí với tôi như thế nào vậy?"
Mạt Mạt cười lạnh: "Một thầy giáo dây dưa với học sinh, nói lớn lên thì đó chính là vấn đề tư tưởng. Tôi đang nhìn vị trí hôm nay của chủ nhiệm Hướng, không hy vọng chỉ bởi vì một số nguyên nhân bên ngoài mà cái ghế đó bị người khác ngồi lên, anh nói có phải không?"
Gương mặt bất cần đời của Hướng Hoa rốt cục cũng thay đổi, trong mắt hiện lên tỉnh quang, trước đó anh ta vốn tưởng rằng chỉ là một cô gái nhỏ thì bắt được đến tay là rất dễ dàng, nhưng hôm nay thật sự bị cô chế nhạo như vậy mới phát hiện, Liên Mạt Mạt không phải là một cô gái nhỏ bình thường.
Trước đó Hướng Hoa chưa từng thấy Liên Mạt Mạt nên không để trong lòng. Sau khi nhìn thấy Liên Mạt Mạt, thấy cô có ngoại hình xinh đẹp, học tập lại tốt liền động tâm. Liên Mạt Mạt càng cự tuyệt anh ta thì anh ta lại càng để ý. Mà bây giờ, trong lòng Hướng Hoa nhịn không được nổi lên lòng hưng phấn, nhất định phải bắt được cô tới tay.
Mạt Mạt cảm giác Hướng Hoa bị bệnh thần kinh, hơn nữa còn là bệnh không nhẹ. Mạt Mạt cảm thấy mình giống như bị rắn độc theo dõi, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Mạt Mạt trở lại chỗ ngồi, Triệu Tuệ tò mò hỏi: "Người đàn ông kia là ai thế?"
Mạt Mạt thấy bạn học xung quanh đều đang nhìn cô, thầm mắng Hướng Hoa, giải thích: "Anh ấy là con trai của bác sĩ điều trị chính của em trai tớ, thay chủ nhiệm Hướng đến hỏi tình hình sức khỏe của em trai tớ thôi."
Thấy câu trả lời của Mat Mạt không có vấn đề gì cả, mọi người cũng không để ý tới nữa, tiếp tục học tập, Mạt Mạt mới thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Tuệ từ nhỏ đã quen biết Mạt Mạt, thấy Mạt Mạt mặt mày phiền não, lời nói đến bên miệng rốt cuộc cũng không thể hỏi ra.
Từ sau khi Hướng Hoa tìm Mạt Mạt một lần, anh ta cũng không đến lớp tìm Mạt Mạt nữa nhưng Mạt Mạt cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
Trong khoảng thời gian này cũng không phải tất cả đều là chuyện không vui. Cha cô đã nói chuyện với cha của Triệu Tuệ, đề cử Liên Thanh Bách. Cha Triệu Tuệ đã cân nhắc, trong lòng cũng nghiêng về phía nhà Mạt Mạt. Cha mẹ hai bên đã nói chuyện xong, chỉ còn chờ Liên Thanh Bách trở về xem mắt.
Hôm nay là ngày Triệu Tuệ trực nhật, hai người hẹn nhau về nhà, Mạt Mạt ở lại giúp đỡ, rất nhanh đã xong việc.
Mạt Mạt cùng Triệu Tuệ bước ra khỏi lớp học, từ đằng xa nhìn thấy Liên Thu Hoa. Vẻ mặt Liên Thu Hoa âm trầm, trong miệng không ngừng mắng chửi, nhìn thấy Mạt Mạt, ánh mắt sáng lên vài phần, nở nụ cười quỷ dị, có vẻ hơi đáng sợ.
Triệu Tuệ siết chặt cánh tay Mạt Mạt: "Tớ thấy chị họ của cậu có vẻ kỳ quái thế nào ấy."
Mat Mạt vỗ vỗ Triệu Tuệ: "Quen là được rồi."
Năm phút sau, Mạt Mạt cảm giác hôm nay ra cửa không nhìn hoàng lịch. Vừa ra khỏi trường không bao lâu, thế mà cô đã đụng phải Hướng Hoa cùng một người phụ nữ đang tranh chấp. Mạt Mạt cảm giác người phụ nữ này rất quen mắt, đột nhiên nhớ tới, đây không phải là người phụ nữ mà cô đã gặp một lần ở nhà ông ngoại Hướng Triều Dương đó sao? Mẹ kế của Hướng Triều Dương đấy?
Ngô Mẫn hận rèn sắt không thành thép, mở miệng dạy dỗ: "Sau này con cách xa mấy cô gái nông thôn kia một chút cho mẹ, có nghe thấy không?"
Hướng Hoa cúi đầu không lên tiếng, trong lòng lại so sánh. Nếu Liên Mạt Mạt là một bông hoa băng giá lạnh lùng, như vậy Liên Thu Hoa chính là bông hoa yêu kiều hiểu lòng người của Hướng Hoa. Mấy ngày nay anh ta liên tục lui tới với Liên Thu Hoa, tuy rằng không thể nói là thích, nhưng chiếm tiện nghi miễn phí, ai mà không thích được chứ.
Ngô Mẫn còn đang lải nhải, Hướng Hoa đã không còn kiên nhẫn nữa: "Con biết rồi, sau này mẹ có thể đừng đến trường học hô to gọi nhỏ nữa được không, may mắn hôm nay không có ai, nếu không sau này con làm người như thế nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận