Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 88. Về quê! 2

Chương 88. Về quê! 2Chương 88. Về quê! 2
Về quê! 2
Mạt Mạt cười đến sốc hông, lôi kéo Liên Thanh Nghĩa: "Sau này em phải học hỏi anh ba của em đấy."
Vẻ mặt Liên Thanh Nhân cứng đờ, Liên Thanh Nghĩa trợn tròn mắt, sơ sẩy bị lộ rồi!
Liên Quốc Trung nhìn đồng hồ: "Được rồi, ngày mai đều được nghỉ, lúc này đã công bằng chưa?"
Cặp song sinh đồng thanh nói: "Công bằng rồi."
Điền Tình chờ bọn nhỏ náo loạn xong mới hỏi: "Ngày mai về quê có cần nhắc đến chuyện Thanh Bách được vào học trường quân đội không?"
Liên Quốc Trung trầm tư một lúc: "Vẫn là không nên đề cập tới, bây giờ cứ khiêm tốn một chút là tốt hơn, chờ gió thổi qua rồi lại nói cũng không muộn. Để trở về rồi anh lén tâm sự với mấy người bạn là được rồi."
"Vậy được, nghe lời anh."
Sáng sớm hôm sau, cả nhà ăn sáng xong, Liên Quốc Trung dẫn mấy đứa con cùng xuất phát. Mạt Mạt ngồi ở sau xe đạp, nghĩ làm thế nào tránh khỏi tầm mắt của cha để bỏ thêm một chút đồ vào trong không gian. Lần này, mục tiêu của cô là làm củi khô và rau dại. Về phần thịt thú rừng thì cô không dám nghĩ tới, cô cũng không có lá gan cất giấu thịt thú rừng do cha bắt được, quá dễ bị lộ.
Tháng tư, đường đất tuy rằng gồ ghề nhưng so với lúc có tuyết thì dê đi hơn rất nhiêu. Liên Quốc Trung cưỡi xe đạp, hét với cặp song sinh: "Hai đứa chạy nhanh lên cho cha, ì à ì ạch như vậy làm sao mà làm lính cho được chứ? Nhanh lên."
Cặp song sinh không phục: "Bọn con không phải là lính mà."
"Hiện tại hai đứa chính là binh lính của ông đây đấy. Nhanh lên, nếu không theo kịp thì đừng có nghĩ đến việc được lên núi."
Cặp song sinh vừa nghe đến chuyện không cho lên núi, lập tức liều mạng chạy theo.
Trong lòng Mạt Mạt cười trộm, cha cô đây là nhân cơ hội thu thập cặp song sinh đây, ai bảo ngày hôm qua hai đứa này kẻ xướng người họa chứ!
Đến bảy giờ, cả nhà đã về tới. Trong nhà cũ, mọi người đang chuẩn bị ăn cơm.
Ánh mắt Liên Kiến Thiết chuyển từ trên người con trai lớn đến cháu đích tôn. Người mặc quân phục, thật hiếm thấy, hơn nữa người già luôn có tình cảm đặc biệt với cháu đích tôn của mình, cười chào hỏi Liên Thanh Bách: "Đến đây để ông nhìn kỹ cháu trai ông nào."
Liên Kiến Thiết lại nhìn thấy Mạt Mạt nhảy xuống xe đạp, cau mày hỏi: "Sao Mạt Mạt không đi học?"
Liên Quốc Trung đã quen với việc bị bỏ qua, nhưng con cái mình được coi trọng như vậy nên ông ấy cũng rất vui: "Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện đi" Liên Kien Thiết thấy hàng xóm láng gieng cũng đang nhìn về phía này, gật đầu nói: "Tất cả vào nhà đi"
Liên Ái Quốc vội vàng nhường chỗ, để Liên Quốc Trung ngồi xuống, tim đập bình bịch. Có phải anh cả cố ý tới đây cáo trạng không! Trong lòng lại tức giận mắng Liên Thu Hoa lại làm ra chuyện ngu xuẩn gì rồi.
Liên Kiến Thiết rũ mắt xuống, ông ta nhớ rõ con trai út mang theo thương tích trở về, phỏng chừng con trai út đã đi chọc con cả gì đó. Nhưng ông ta cố ý không hỏi, cũng không hề có ý định làm chủ cho con cả, trong lòng nghĩ ngợi, chẳng lẽ là con cả trở về để tính sổ sao?
Liên Quốc Trung vừa thấy cha mình cúi đầu hút thuốc, không chủ động hỏi chuyện gì, đã đoán được bảy tám phần suy nghĩ của cha mình rồi. Trong lòng cảm thấy hơi buồn bực, tự nhủ mình không thèm để ý chuyện cha mình thiên vị, đã quen từ lâu rồi, nhưng vẫn có chút gì đó không được thoải mái.
Cả phòng khách lập tức rơi vào yên lặng, cũng vẫn là Liên Quốc Trung mở miệng trước: "Hôm nay con trở về là định mời cha mẹ vào trong thành phố một chuyến, thứ sáu này Thanh Bách sẽ đính hôn."
Liên Kiến Thiết sửng sốt, bà nội Liên hỏi: "Sao đột nhiên lại đính hôn?”
Liên Quốc Trung nói: "Thằng cả cũng không còn nhỏ nữa rồi, tranh thủ lúc này được nghỉ xem mắt xong, định ra hôn sự luôn.” Bà nội Liên nham tính: "Cũng phải, Thanh Bách đã hai mươi ba tuổi rồi, cũng đến tuổi nên đính hôn rồi. Vậy thì lúc nào sẽ kết hôn?"
"Chờ được nghỉ thì sẽ kết hôn, vừa lúc có thời gian chuẩn bị."
Trong lòng Liên Kiến Thiết thở phào nhẹ nhõm, con trai cả không phải trở về tính sổ là được rồi. Đối với vợ của cháu đích tôn thì ông ta vẫn rất để ý, trầm giọng hỏi: "Nhà gái là nhà nào? Con người thế nào?"
"Cha là chủ nhiệm của xưởng thép, mẹ là nhân viên hậu cần, tên là Triệu Tuệ, bạn học của Mạt Mạt. Con bé có tính tình tốt lắm, ngoại hình phúc hậu, hơn nữa cũng là con gái duy nhất trong nhà đó nữa, là con gái út.”
Liên Quốc Trung chỉ lựa chọn nói ra những chuyện mà cha mình muốn nghe, Liên Kiến Thiết vừa nghe cô gái kia cũng là học sinh trung học, là trí thức cao cấp, cha mẹ cũng là người có thân phận có địa vị, mối hôn sự này xem ra không tồi chút nào.
Liên Quốc Trung thấy cha mình lộ vẻ mặt tươi cười, biết ông ta đã thuận lòng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận