Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 893. Đào hoa 1

Chương 893. Đào hoa 1Chương 893. Đào hoa 1
Đào hoa 1
Mạt Mạt nhìn Trang Triều Dương không chớp mắt, anh gầy đi, hai mắt Mạt Mạt lập tức đỏ hoe, kéo vali chạy về phía Trang Triều Dương.
Trang Triều Dương lo lắng nhìn vợ: "Coi chừng, cẩn thận ngã đấy."
Trang Triều Dương bước lên đón lấy Mạt Mạt, Mạt Mạt bỏ lại vali hành lý, hai tay vòng quanh eo Trang Triều Dương, Mạt Mạt rầu rĩ nói: "Đồng chí Triều Dương, vòng eo của anh lại nhỏ đi rồi."
Trang Triều Dương đang cảm thấy ôm vợ giống như có cả thế giới, trong lòng hân hoan, chợt nghe vợ nói, mặt đen lại: "Cái gì mà eo nhỏ chứ, nói bậy nói bạ."
Mạt Mạt ngửi mùi thuộc về Trang Triều Dương, trái tim trống rỗng lại tràn đầy, hai tay ôm chặt hơn: "Còn không phải eo nhỏ sao? Trước kia em ôm anh hai tay không ôm hết được như thế này."
Trang Triều Dương biết vợ đau lòng mình: "Vợ à, em muốn mọi người nhìn chúng ta sao?"
Khuôn mặt Mạt Mạt lập tức đỏ lên, kích động quá nên cô quên mất mình đang ở ga tàu hỏa, nơi đây khắp nơi đều là người.
Mạt Mạt vội vàng buông tay ra, cúi đầu: "Đi mau, đi mau lên.”
Trang Triều Dương thấp giọng cười, lồng ngực rung rung: "Được, chúng ta đi bên này.”
Trang Triều Dương kéo vali của Mạt Mạt, chờ đi ra khỏi đám người mới hỏi: "Ở thủ đô có bán loại rương như thế này à? Thật tiện đấy."
Nhiệt độ trên mặt Mạt Mạt đã giảm xuống: "Ở thủ đô còn chưa có, là anh họ mang về từ nước ngoài. Em vẫn không có cơ hội nói với anh, người nhà họ Thẩm trở về rồi. Người về là Thẩm Triết, là cháu trai trưởng của dòng họ. Anh ấy có mở một công ty ở trong nước, khi nào có thời gian thì em sẽ đến công ty của anh ấy để thực tập."
Trang Triều Dương có loại cảm giác bị cô lập với thế giới bên ngoài: "Nửa năm nay chưa từng tiếp xúc với bên ngoài, bây giờ được nghỉ ngơi dưỡng sức, anh mới biết bên ngoài phát triển nhanh như vậy, hiện tại ngay cả công ty cũng có rồi."
"Đúng vậy, phát triển rất nhanh, cha nuôi cũng thành lập công ty, chuyên về kinh doanh xuất khẩu. Bây giờ cha nuôi bận lắm, bữa trước còn tới thủ đô nữa đấy."
Mạt Mạt vẫn liên tục nói, Trang Triều Dương lắng lặng nghe, ánh mắt vẫn nhìn vợ mình, khóe miệng mang theo nụ cười.
Rất nhanh đã đến chỗ đỗ xe, Trang Triều Dương tự lái xe tới, Mạt Mạt ngồi lên xe, chờ Trang Triều Dương đi lên: "Em nói cho anh nghe, em thành phú bà rồi. Đúng vậy, chính là người giàu ấy."
Trang Triều Dương nhướng mày: "Cái gì?"
Mạt Mạt kể cho anh nghe chuyện tài sản, nói xong liên thương cảm: "Ba ngoại đã phân chia tài sản trước rồi, bà biết tình hình sức khỏe của mình, phỏng chừng cũng chỉ một hai năm nữa thôi."
Trang Triều Dương nắm tay vợ: "Em đừng quá khổ sở, bà ngoại mấy năm nay rất vui vẻ rồi."
Mạt Mạt gật đầu: "Em không sao, chị dâu đến chưa, chúng ta đi thăm anh cả trước đã."
Trang Triều Dương nói: "Đến sớm hơn em một ngày, hiện tại đang ở bệnh viện, Thanh Bách không có việc gì, có thể xuất viện ngay cũng được."
"Anh cả không bị sao cả là tốt quá rồi."
"Lúc này yên tâm rồi chứ?"
"Dạ."
Mạt Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy trên đường bày bán túi vải và đồ thủ công, tất cả đều mang đặc trưng dân tộc. Mạt Mạt nhìn sang chỗ khác: "Triều Dương, bây giờ anh còn bận rộn lắm không?"
Trang Triều Dương vừa lái xe vừa nói: "Bây giờ đã chỉnh trang xong hết rồi, chỉ còn chờ mệnh lệnh thôi, không quá bận nữa. Anh có thể ở với em được ba ngày"
Mạt Mạt vui vẻ nói: "Thật tốt quá, em xin nghỉ bảy ngày, thời gian đi về mất bốn ngày, như vậy có thể ở với anh được ba ngày rồi."
"Vậy thì vừa lúc, anh sẽ dẫn em đi dạo khắp nơi, ở đây có nhiều chỗ rất đặc sắc."
"Được, con trai chúng ta cũng muốn đi theo nhưng em không cho."
Mạt Mạt vừa nhắc tới hai đứa con trai thì miệng liền không dừng lại được, từ hai đứa nhóc nhớ cha, đến hai đứa nhóc gây họa, miệng Mạt Mạt vẫn không ngừng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận