Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 614. Thấy quen mắt 2

Chương 614. Thấy quen mắt 2Chương 614. Thấy quen mắt 2
Thấy quen mắt 2
Mạt Mạt đã đoán được rồi: "Bại não à?"
Vệ Nghiên kích động nói: "Đúng, chính là bị bại não, bác sĩ đoán là trong lúc mang thai uống thuốc không đúng cách gây ra. Không phải là Liên Thu Hoa vẫn luôn uống thuốc để chữa bệnh đó sao? Sau khi có phản ứng mới biết là mang thai, tôi cũng nghĩ vấn đề là do thuốc."
Mạt Mạt mím môi: "Cho nên cô ta muốn đón đứa con trước về sao? Còn đứa con hiện tại của cô ta thì sao?"
Vệ Nghiên: "Cứ để nuôi vậy thôi, điều kiện bây giờ thì cô cũng biết rồi đấy, khả năng chữa khỏi bệnh bại não hầu như không có. Hôm đó hai vợ chồng cãi nhau, nhưng đứa nhỏ này là đứa con duy nhất của chủ nhiệm Tôn, cho dù có vấn đề gì anh ta cũng phải nuôi dưỡng nó."
Mạt Mạt cau mày: "Sao lại không nghĩ đến chuyện sinh thêm một đứa nữa."
Vệ Nghiên nhỏ giọng nói khẽ: "Cho nên tôi mới nói là bị báo ứng, Liên Thu Hoa không phải là vô sinh, tuy rằng có mang thai nhưng cũng chỉ có thể sinh một đứa con này nữa thôi, bây giờ cô ta không thể sinh con được nữa."
Mạt Mạt đã hiểu rồi: "Cho nên cô ta muốn đón Hướng Tịch về nuôi để sau này dưỡng lão cô ta à?" Vệ Nghiên cau mày: "Tôi cũng không biết, cũng không hiểu Liên Thu Hoa, dù sao hai năm trước Liên Thu Hoa vì sinh con đã rất điên cuồng, cũng không biết cô ta có hết hy vọng không nữa."
Trong lòng Mat Mạt có tính toán, xem ra trở vê phải thuyết phục Hướng Tịch không thể đi theo Liên Thu Hoa, Liên Thu Hoa cũng không phải là một người mẹ tốt, ích kỷ tự lợi chỉ nghĩ cho bản thân mình, Hướng Tịch đi theo Liên Thu Hoa chỉ chịu khổ mà thôi.
Mạt Mạt và Vệ Nghiên ngồi nói chuyện với nhau một lúc, bọn họ còn phải bắt xe nên chào tạm biệt để về nhà.
Mạt Mạt xuống lầu rời đi, vừa ra khỏi cửa, không ngờ lại chạm mặt Liên Thu Hoa. Liên Thu Hoa ôm một đứa bé trong lòng, động tác dịu dàng cẩn thận, đứa nhỏ đang khóc nháo nhưng Liên Thu Hoa cũng không thấy phiền phức. Mạt Mạt kinh ngạc, đây là Liên Thu Hoa mà cô quen biết đó sao?
Trong ấn tượng của Mạt Mạt, đối với một đứa bé vô dụng thì Liên Thu Hoa hẳn là sẽ không liếc mắt một cái mới đúng, sau đó lại nghĩ lại, có le đứa nhỏ này cô ta đã kỳ vọng quá nhiều, cho nên mới như vậy.
Liên Thu Hoa nhìn thấy Mạt Mạt liền ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, ánh mắt nhìn về phía Tùng Nhân mập mạp. Tùng Nhân trợn mắt, nhìn thấy thế thì liền kích động, vòng tay Liên Thu Hoa càng siết chặt hơn, tại sao Liên Mạt Mạt có được mọi thứ mà cô ta muốn như vậy chứ. Tùng Nhân không sợ Liên Thu Hoa còn làm mặt quỷ, Mat Mạt khẽ nhìn sang phía khác, kéo tay Tùng Nhân lướt qua Liên Thu Hoa.
Liên Thu Hoa mím môi, ôm đứa nhỏ vào trong khu nhà.
Mạt Mạt nắm lấy bàn tay mập mạp của Tùng Nhân: "Sau này nhìn thấy bà thím này thì phải chạy ngay, nhớ tránh xa cô ta càng xa càng tốt, con nhớ kỹ chưa?”
Tùng Nhân tuy nghịch ngợm, nhưng cũng rất nghe lời mẹ: "Tùng Nhân nhớ kỹ rồi."
Mạt Mạt quay lại cửa hàng thực phẩm phụ lấy đồ, dẫn bọn nhỏ đi đón xe. Trên xe có nhiều người hơn lúc bọn họ tới đây. Mạt Mạt nhìn thấy có bảy cô gái mặc quân phục, hẳn là lính văn công mới được điều tới.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Mạt Mạt thấy Mạt Mạt nhìn về phía mấy người lính văn công liền nói: "Có một chiếc xe bị hỏng, không thể ngồi tiếp được nữa nên mấy người này liền bắt xe chúng ta về cùng luôn."
Mạt Mạt hỏi: "Lần này có rất nhiều người được điều tới à?"
"Cũng không nhiều lắm, không tới hai chiếc xe, tôi đếm có khoảng hơn ba mươi người."
Mạt Mạt vừa nghe cũng thấy không nhiều lắm, nhóm lính văn công xuất ngũ có hơn năm mươi người đấy! Trên xe có quá nhiêu người, cho ngôi cũng chật, Mạt Mạt ôm Tùng Nhân, Vân Kiến ôm Vân Bình, Mạt Mạt mua ruột non, mùi khá nông, Mạt Mạt ngồi ở cuối xe để tránh ám mùi đến mọi người.
Mấy người vợ quân nhân đều có thể hiểu được, mua đồ mà, cái gì cũng có thể mua được, tất cả mọi người đều thông cảm cho nhau. Nhưng mấy cô gái mới tới thì bịt mũi, có một cô cao gầy hỏi: "Mùi gì thế chứ?"
Mạt Mạt quay đầu nhìn sang, cô lính văn công này thấy quen mắt lắm, cô đã gặp người này ở đâu nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận