Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 741. Kỳ thi 1

Chương 741. Kỳ thi 1Chương 741. Kỳ thi 1
Kỳ thi 1
Ngày Quốc khánh cả nước ăn mừng, cửa hàng bách hóa có bán vài thứ không cần phiếu. Mạt Mạt và Trang Triều Lộ đi đến cửa hàng bách hóa mua về rất nhiều đồ.
Quốc khánh bảy ngày thì Mạt Mạt và Trang Triều Lộ cũng đi hết bảy ngày, mỗi ngày trở về trong tay đều mang theo đồ đạc.
Bảy ngày sau, tất cả mọi thứ trở về như bình thường, Mạt Mạt kiểm kê đồ mà cô đã mua được.
Ở thủ đô có khác, các cửa hàng bách hóa không chỉ giảm giá mà hàng hóa bán trong đó cũng toàn là đồ tốt nữa.
Mạt Mạt mua nhiều nhất là rượu. Tủ rượu trong nhà đầy ắp, trong tủ còn có ba chai Mao Đài, làm cho Trang Triều Dương lúc về nhà vui đến mức vây quanh tủ rượu rất lâu. Đến lúc đi, thừa dịp vợ mình không chú ý còn xách theo hai chai nữa.
Cái mà Mạt Mạt mua nhiều thứ hai chính là sợi len. Mạt Mạt vì để mua đủ cho cả nhà nên đã cố ý chạy tới mấy chỗ.
Soi len Mat Mat mua được có hai màu, màu nâu nhạt và màu lam. Mạt Mạt đã có một chiếc áo khoác màu xanh lam rồi, bây giờ cô muốn làm cho mình thêm một chiếc màu nâu nhạt, còn màu xanh thì để làm cho mấy đứa nhỏ. Mat Mat còn mua không ít sách hoạt hình, người vui mừng nhất chính là Tùng Nhân.
An An thì lại không quá thích thứ gì nên Mạt Mạt làm cho An An một cái cặp sách nhỏ đáng yêu.
Vân Kiến và Vân Bình, hai thằng nhóc này không cần Mạt Mạt mua cái gì cả, nếu cần cái gì thì tự mình mua. Tuy nhiên Mạt Mạt vẫn tặng quà cho hai đứa, Vân Kiến là đồng hồ, còn Vân Bình là bút máy.
Mạt Mạt ở bên này vừa đưa cho Vân Kiến một chiếc đồng hồ đeo tay thì không ngờ đến lúc Trang Triều Dương trở vê cũng đưa cho Mạt Mạt một cái hộp, Mạt Mạt mở ra xem: "Đồng hồ đeo tay, sao anh lại tặng em đồng hồ?"
Trang Triều Dương tháo chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay Mạt Mạt xuống: "Chiếc đồng hồ này em đã đeo hơn mười năm rồi, cũng nên đổi một cái khác."
Mạt Mạt không nỡ: "Nhưng mà ý nghĩa của cái này không giống mấy cái khác."
Trang Triều Dương cười: "Anh biết chứ, cho nên mới phải bảo quản nó thật tốt. Đồng chí Mạt Mạt, chẳng lẽ em muốn làm hỏng tín vật đính ước của chúng ta sao?”
Mạt Mạt lắc đầu: "Vẫn nên cất lại đi!"
Trang Triều Dương lấy đồng hồ mới đeo cho Mạt Mạt, đồng hồ màu trắng bạc, rất trang nhã, vừa nhìn đã biết rất đắt tiền: "Bao nhiêu tiên?"
"Bốn tháng tiền lương."
Mạt Mạt: "Em còn đang nói tại sao anh không đưa lương cho em. Hóa ra là để mua chiếc đồng hồ này."
Trang Triều Dương cười: "Tháng sau, anh lại đưa lương cho em."
Mạt Mạt ôm cổ Trang Triều Dương, cọ cọ cằm Trang Triều Dương: "Nhiều năm như vậy rồi, ngoại trừ may quần áo cho anh, chuẩn bị đồ ăn sắp xếp đồ đạc cho anh ra thì em vẫn chưa tặng anh được một món quà đàng hoàng nào cả."
Trang Triều Dương vuốt tóc Mạt Mạt: "Em chính là món quà tốt nhất của đời anh rồi."
Trang Triều Dương suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Tùng Nhân và An An, cũng là món quà mà em tặng cho anh đấy."
Mạt Mạt vừa nghe, liền cảm thấy ngọt ngào trong lòng: "Anh chỉ biết nói ngọt thôi."
Trang Triều Dương cảm giác bầu không khí không tệ, bắt đầu hạ miệng: "Em nếm thử đi, thật ra nó còn ngọt hơn nữa đấy."
Mat Mạt: "...
Trang Triều Dương vì đưa quà nên mới trở về, ở nhà một đêm sáng hôm sau đi. Mạt Mạt hạ quyết tâm, nhất định phải tặng Trang Triều Dương một phần quà mới được.
Mạt Mạt suy nghĩ, đồng hồ ư? Trang Triều Dương có rồi. Quần áo ư? Hàng năm đều may cho anh cả. Thắt lưng ư? Thời đại này chất lượng thắt lưng không tốt lắm. Anh mat Mat Mat nhin ve phia may anh dat trong ngăn tủ, cô đã chụp rất nhiều ảnh, nhưng vẫn chưa từng rửa tấm nào!
Vân Kiến ở nhà trông An An, Mạt Mạt cầm máy ảnh đi tới hiệu chụp ảnh, đưa phim cho thợ ảnh: "Bác à, mỗi tấm phim rửa hai cái ảnh nhé."
Ông thợ ảnh đếm số phim, thấy số lượng cũng không ít: "Cô gái à, một tấm ảnh là năm hào đấy. Tính ra số này cũng không ít tiền đâu."
"Tôi biết mà, bác tính thử xem tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Thợ ảnh đếm thử, tổng cộng là năm mươi tấm: "Tổng cộng là năm mươi đồng."
Mạt Mạt lấy tiền ra hỏi: "Khi nào là có thể lấy được?"
"Bảy ngày"
"Nếu cần lấy gấp thì sao?"
"Ba ngày, nhưng phải thêm năm đồng nữa."
Mạt Mạt lại lấy ra thêm năm đồng cùng đưa cho người thợ ảnh: "Vậy ba ngày sau tôi tới lấy nhé."
Ông thợ ảnh nhận tiền, được rồi, vừa rồi ông ta quan tâm vô ích, đây là người có tiền mài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận