Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1172. Không phóng khoáng 2

Chương 1172. Không phóng khoáng 2Chương 1172. Không phóng khoáng 2
Thẩm Triết: "Những thứ này sớm muộn gì cũng phải mua, mua một kiện nói một lần, không bằng mua một lần duy nhất, anh cảm thấy như này rất tốt, em ấy à đừng quan tâm nhà họ Trịnh nữa, bọn họ cũng không dám làm gì, dù thế nào đi nữa cũng kém nửa cấp, chỉ cần Trang Triều Dương không đi, là đã hơn nhà bọn họ nửa bậc rồi."
Mạt Mạt cười: "Em biết rồi, anh yên tâm đi, em không sao đâu."
Thẩm Triết rất yên tâm vê Mạt Mạt, sức chiến đấu của cô em họ này anh ấy hiểu rõ.
Mạt Mạt không coi việc nhà họ Trịnh chơi lén cô ra gì, cũng không để vào mắt, nhà họ Trịnh cảm thấy bản thân giống như đánh vào bịch bông, rất ấm ức.
Ngày hôm sau thời tiết đẹp, Tùng Nhân dẫn theo Dương Lâm ra ngoài đi dạo, Dương Lâm ở đại viện cũng là người nổi tiếng, đứa nhỏ này cô độc, trước kia thân thể không tốt đã từng bị bắt nạt, sau đó ở trong nhà không ra ngoài, mãi cho đến không lâu sau đó, Dương Lâm mới ra ngoài một lần nữa.
Trước kia những người từng bắt nạt Dương Lâm còn định bắt nạt tiếp, nhưng cuối cùng đều bị trừng trị, cũng khiến cho đại viện biết, đứa nhỏ Dương Lâm này nham hiểm đáng sợ hơn, nham hiểm từ nhỏ sẽ còn cười với bạn trước, Dương Lâm lại là ánh mắt lạnh lùng, giống như con rắn độc cuộn mình trong bụi cỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn bạn một cái mất mạng.
Ban đầu những đứa trẻ ở đại viện không phục, nhưng bị trừng trị nhiêu lần, biết Dương Lâm lợi hại, đều trốn tránh cậu bé, người lớn trong đại viện cũng đã nói, không cần thiết phải tiếp xúc với Dương Lâm.
Bây giờ Dương Lâm và người mới tới trở thành bạn bè, còn đi ra ngoài, đây chính là tin tức lớn.
Bây giờ là nghỉ hè, bọn nhỏ đều ở nhà, Tùng Nhân và Dương Lâm đi tới chỗ nào, đều có người đứng nhìn ở đằng xa.
Chỉ cần ánh mắt Dương Lâm nhìn sang, người ở chỗ đó sẽ giải tán.
Tùng Nhân là đứa trẻ thông minh, từ nhỏ đã có mẹ và cha dạy bảo, năng lực phân tích rất mạnh, trở về nói với mẹ: "Mẹ ơi, Dương Lâm rất lợi hại."
Mạt Mạt: "Cuối cùng cũng phát hiện rồi hả, mẹ còn tưởng rằng con phải chờ thêm một thời gian nữa mới có thể phát hiện chứ!"
Tùng Nhân xoè tay ra: "Dương Lâm ở trước mặt của con biểu hiện quá vô hại, hôm nay nếu không phải ra ngoài, con còn chưa phát hiện ra đâu!"
Mạt Mạt xoa tóc của con trai: "Thằng bé thật sự muốn làm bạn bè với con, con cũng không thể dùng thành kiến nhìn người được."
Tùng Nhân lắc đầu: "Mẹ, con không còn nhỏ nữa, con đều hiểu cả, Dương Lâm như vậy là có liên quan đến những thứ nó đã trải qua."
Mạt Mạt nhìn con trai còn cao hơn so với cô, cảm khái nói: "Tùng Nhân trưởng thành rôi."
Tùng Nhân nhẫn nhịn một lúc lâu: "Mẹ ơi, mình có thể thương lượng một chuyện không?"
"Con nói đi!"
"Sau này có thể gọi tên của con không?"
Mạt Mạt cười híp mắt nhìn Tùng Nhân: "Con nói xem?”
Tùng Nhân rùng mình: “Coi như con chưa nói gì, con lên lầu tắm rửa trước đây."
Mat Mạt: "Ngoan!”
Tùng Nhân: "..."
Bây giờ thằng bé sợ mẹ cười, mẹ càng cười, trong lòng thằng bé càng dựng tóc gáy.
Nhân trưởng thành, cậu bé lại chuyển hướng đi đánh nhau về, quần áo đều đã rách, đầu gối cũng bị trầy, cũng may trên mặt không có vết thương.
Mạt Mạt lấy hòm thuốc trong nhà ra đưa cho Tùng Nhân: "Tự xử lý đi, xử lý xong thì giải thích với mẹ."
Tùng Nhân: "Vâng" một tiếng, tê dại mở cái rương bôi thuốc cho mình.
Dương Lâm nhìn mà mông lung, hình thức ở chung như này sao cậu ấy lại thích cơ chứ.
Mạt Mạt tiếp tục xem truyền hình, Tùng Nhân xuýt xoa một tiếng, Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn thoáng qua con trai, Tùng Nhân lập tức im lặng, mẹ không nổi giận, nhưng không có nghĩa trong lòng me không tức giận. Dương Lâm cong khóe miệng, ngồi ngoan ngoãn. Tùng Nhân xử lý xong vết thương, Mạt Mạt mới quay đầu: "Nói đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận